Lời trần tình với thầy Bùi Trung Tính

 

Hôm 26-9-2012 gặp lại thầy Bùi Trung Tính ở Mộc Hóa, thấy thầy khỏe mạnh, tôi rất mừng. Thầy trò có dịp nói chuyện nhiều hơn, thầy có nhắc tôi còn nợ thầy một bài viết, chứng tỏ thầy còn rất minh mẫn và nhớ “dzai”. Tôi về lên máy tính viết liền vì câu chuyện này đã soạn từ lâu mà chưa viết. Chuyện như thế này:

120926-thkt-hopmat-mochoa-duongde-kimoanh-007_resize

Các thầy Dương Đệ, Võ Xuân Sơn, Trần Văn Thới và Bùi Trung Tính ở Mộc Hóa ngày 26-9-2012.

 

Thời gian qua tôi có viết một số bài gởi lên THKT để nhớ ơn và ôn lại những kỷ niệm với thầy cô về một thời còn cắp sách đến trường. Thật ra tôi đã định tâm sự với thầy từ rất sớm, nhưng có một sự cố nhỏ nên còn chần chừ chưa dám viết sợ “phạm thượng”. Sau nhièu ngày suy tính, tôi “nhắm mắt đưa tay” viết đại, ó gì sơ sót xin đừng chấp học trò.

Khung trời Kiến Tường nhỏ hẹp, còn các thầy cô như những vì sao sáng luôn tỏa hào quang. Năm đó tôi vào THKT học được chừng một năm, có nguời bạn nói với tôi “bạn trùng tên với bố vợ thầy dạy sử đia, coi chừng ổng đó”. Nghe vậy, tôi sợ lắm, nhưng thấy còn ba, bốn năm nữa mới học vì thầy chỉ dạy đệ nhị cấp.

Thời gian dần trôi, không mấy chốc tôi đã đặt chân vào lớp 10, thật sự tôi lo sợ muốn nghỉ học luôn, tôi nghĩ nếu thời phong kiến chắc là tôi phải đổi họ tên hoặc đi trường khác mới học được, may là lúc đó khá văn minh nên không đến nỗi nào, tôi đi học mà trong lòng không yên vì chuyện “kỵ huý”. Thầy có để ý không chứ tôi thì lo  lắm, sợ “ổng” chiếu mình chắc chết. Sau khi học đươc một thời gian, thấy mọi việc êm xuôi, tôi yên tâm và cố gắng học nên khá lắm;có lần làm bài kiểm tra hàng tháng, tôi trả lời đươc nhiều câu hỏi, thầy cho điểm cao nhất lớp, tức thì có người “thứ ba” lên tiếng: “Nó” trùng tên nên “ông” cho điểm cao,thiệt oan cho thầy trò ta quá, ai đó có biết đâu thầy thì “thiết diện vô tư”; còn trò thì ráng học muốn chết. Mặc cho ai nói, tôi cố học để không phụ lòng thầy. Chưa hết niên khóa đó, thầy đổi đi tỉnh khác, tôi luyến tiếc lắm nhưng cũng phải chia tay. Thắm thoát đã 40 năm thầy trò mới gặp lại nhau.

Qua bài viết này, tôi muốn nói lên tình thầy trò bất diệt, lắng đong mãi trong lòng, dẫu qua bao thăng trầm biến đổi, kỷ niệm không bao giờ quên.

Kính chúc thầy và gia đinh luôn hạnh phúc, vui vẻ, khỏe mạnh. Cùng các bạn lớp 10A năm đó nhớ lại, xem đó như một ký ức để nhớ nhau hoài.

 

Học trò cũ THKT NGUYỄN VĂN MẦU

(Mộc Hóa 14-10-2012)