MOTHER’S DAY 2015: Chuyện một bà mẹ trẻ

 

Chúng ta thường có những câu chuyện của con kể về mẹ, để nói lên lòng tri ơn. Rất hiếm có chuyện mẹ kể về con, vì mẹ thương con không cần phải nói ra. Nhưng nếu mẹ kể ra, hẳn là con của mẹ đã gặp cảnh huống bất thường khiến mẹ phải lên tiếng, như câu chuyện sau đây.

Biết bắt đầu từ đâu giữa mộng và thực. Thật là khó nói về một tiếng khóc lẫn trong tiếng cười vô thanh. Nàng là một thiếu nữ rất trong trắng ngây thơ, bỗng nhiên phải đối diện với cuộc thử thách quá lớn. Một thử thách quá bi đát mà không ai dám nghĩ đến. Nhưng nàng đã đón nhận nó như niềm vui sống của từng ngày.

Nhưng thôi… dù khó nói tôi cũng phải mở đầu câu chuyện từ một điểm nào đó. Vậy, tôi xin bắt đầu với cái tên độc đáo Christian. Tôi nghĩ câu chuyện như thế này. Một hôm Thượng Đế gọi Christian đến gần. Người nói, “Ta sai con xuống trần để thi hành một sứ mạng. Để con tập trung tư tưởng, con không nên nghe, không nên thấy, và không nên nói cái gì cả.” Christian trả lời, “Con xin vâng lời với tất cả lòng tôn kính…. nhưng nếu không được nghe, không được thấy, không được nói… thì làm sao con có thể sống nơi trần gian đầy gian truân.” Thượng Đế đáp, “Dĩ nhiên là không thể sống, nên ta cho con một bà mẹ. Vậy là con có đủ tất cả.” Thượng Đế đã chọn nàng.

Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp, biết yêu lúc 15 tuổi, lập gia đình với người mình yêu lúc 21 tuổi. Năm 23 tuổi, nàng mang thai đứa con đầu lòng. Dò siêu âm thì biết đó là bé trai. Nàng sung sướng đặt tên cho con là Christian.

Đến đây bạn có thể đọc tiếp câu chuyện do chính người mẹ kể, qua chữ viết của nàng:

mother-christian-01mother-christian-02

“Một tuần sau có cú phôn gọi đến cho biết Christian có vấn đề. Trong lúc Christian lớn dần, các bác sĩ càng ngày càng thêm hoang mang không rõ về tình trạng cụ thể của nó.

Chuyện gì xảy ra? Con tôi sống được không? Hay hệ thần kinh của nó bị hư?

Rồi ngày 18-2-2011 lúc 9 giờ 32 sáng, Christian cất tiếng khóc chào đời.

mother-christian-03

mother-christian-04

Tình trạng của Christian còn bi đát hơn chúng tôi tưởng. Bé không có mắt, không có môi, khoang miệng bị hư nên ngay cả ngậm miệng lại cũng không được. Bé là 1 trong 50 người duy nhất trên thế giới bị tình trạng này.

Mỗi khi chúng tôi đưa Christian ra ngoài nhà, thiên hạ trố mắt nhìn và thì thầm sau lưng tôi “Nhìn thằng nhỏ kìa”. Nhiều người hỏi thẳng tôi, “Con cô sao vậy?” Một thiếu nữ còn bảo cho tôi biết tôi là kẻ dã man vì đã không phá thai.

Tôi thật sầu khổ.

mother-christian-05

Nhưng rồi Christian cũng lớn dần, bé bắt đầu biết cười và biết giỡn. Khi người ta trố mắt nhìn nó, Christian cười khúc khích. Người ta cũng cười đáp lại.

Thế rồi người ta bắt đầu đi tìm tôi trên Facebook. Chúng tôi có nhiều bạn mới. Họ cho tôi biết Christian đã tạo niềm hứng khởi cho họ như thế nào. Bất cứ ai gặp Christian, họ cũng đều mau chóng thương bé.

Những ánh mắt phê phán và những lời xì xào sau lưng vẫn còn nhưng chúng chẳng còn gây phiền nhiễu cho tôi nữa. Bởi vì tôi biết Christian đẹp đẽ. Đẹp cả bên trong lẫn bên ngoài.

Tôi cũng biết rằng tôi đã làm đúng khi không phá hủy bào thai Christian. Bởi vì con tôi là tình yêu của đời tôi.”

mother-christian-06

Đọc xong câu chuyện, chắc bạn cũng như tôi, tuy không thể thực sự chia sẻ cuộc hành trình sầu bi với bà mẹ, nhưng chúng ta có thể thấy rõ vẻ đẹp của tình mẫu tử hiện trên khuôn mặt của bà mẹ. Cuối cùng lòng mẹ đã chuyển hóa niềm đau thương vĩ đại thành một niềm vui vĩ đại. Tuy tôi không thể hiểu, nhưng tôi nghĩ rằng khi Thượng Đế tạo ra các bà mẹ, Người bắt đầu bằng một trái tim.

Mời xem video:

 

ĐỔ NGỌC TRANG

(California, Mother’s Day 2015)

+ Nguồn ảnh: Internet. Thanks.