dnnp - đỗ xanh

 

 

 

Thư tình Valentine



* Tiểu phẩm

Núi Đất, quận Gỗ Tràm, có lão già nghèo làm nghề viết thư mướn. Trọn vẹn đồ nghề của ông là cái bàn gỗ, trên có xấp giấy viết thư, và hai cái ghế. Một ghế để ông ngồi và một dành cho khách hàng. Chiếc bàn được kê bên gốc cây si đại thụ mà thân cây khắc chi chít những tên trai gái và hình trái tim.


Lâu rồi không còn ai nhớ tên ông là gì. Mọi người đều thân mật gọi ông là “ông thầy”. Nhưng cũng không ai hiểu tại sao lại gọi ông như vậy. Mọi người đều cảm thấy ông nơi ông có ít nhiều thần khí siêu phàm, đại lượng, và bình dân.

 

Nguồn minh họa: Internet.


Sáng hôm đó có một chàng thanh niên, mặt buồn xo, đến mở hàng.


Chàng: (rón rén ngồi xuống ghế) Ông thầy ơi, phải hôm nay là ngày “Vá lại tình ta” hôn?


Ông thầy: Phải đa. Tiếng Tây kêu bằng “Vá-lạng-th-ai”. Chú mày muốn viết thư cho người yêu hả.


Chàng: (gãi tai) Bởi vậy tui mới tới đây. Tui cũng biết đọc biết viết. Học tới lớp ba chứ bộ giỡn, nhưng sao tôi viết cứ ba trợn ba tráo, không hạp. Mà ông phải viết cho vừa hay, vừa trúng nỗi lòng tui mới được.


Ông thầy: Làm sao tao biết được nỗi lòng chú mày? Đâu rút ruột phèo ra đây coi.


Chàng: Thì tui yêu nó, nhưng không chắc nó có yêu tui. Dạ, nỗi lòng chỉ có bấy nhiêu.


Ông thầy: (lấy tờ giấy màu hồng phấn đặt lên bàn, bắt đầu viết) Tên nó là gì?
Chàng: Dạ, Liên. Nhưng cả ba chị em nó đều tên là Liên ráo trọi. Coi chừng lộn là chết tui nghe thầy.


Ông thầy: Vậy ở nhà chúng nó gọi nhau ra sao?


Chàng: Dạ, chị hai là Đại Liên, chị kế là Trung Liên, còn nó là Tiểu Liên.


Ông thầy: Tao cá với mày tía nó là lính… Mày có nhớ nó không. Mày có bao giờ tới gần bên nó chưa?


Chàng: Dạ, tui nhớ chứ. Có lần núp mưa. Nó ngủ gục, vô tình quẹo đầu vào ngực tui. Lần đầu tiên tui gần nó tới mức nghe rõ tiếng ngáy o o và thấy hơi thở đầy mùi sầu riêng. Tui không dám nhúc nhích cho đến khi nó tỉnh ngủ.


Ông thầy: Nếu thân mật như vậy tại sao mày nghĩ là nó không yêu mày.


Chàng: Thì tui hồ nghi vậy thôi. Tuần trước tui nghe nói trên chùa có cây hoa sứ Thái trổ bông. Một phần nhớ nó, một phần muốn đưa nó đi xem bông, mặc dù trời mưa tầm tã, tui vẫn tới nhà nó. Tui xin phép má nó cho nó đi chơi. Má nó nói: “Có thiệt lên chùa không đó? Mưa như xối nước vào mặt mà đi lễ Phật sao đặng?” Nó cũng nhìn tui với cặp mắt nghi ngờ. Tui nhìn lại, nó bèn quay mắt nhìn xa xôi ra chỗ khác…


Ông thầy: Rồi sao?


Chàng: Tui quê độ đành đội mưa ra về chứ sao. Tui nói thiệt nhe ông thầy. Nếu nó không thích tui, cứ nói ra một tiếng đi. Tui đi liền. Thằng này đầu đội trời, chân đạp đất quyết không làm phiền lòng ai.


Ông thầy: Vậy thiệt lòng mày muốn vậy hả?


Chàng: (cúi đầu) Dạ ..ạ .. ạ… không.


Ông thầy: Tên mày là gì? Đừng nói mày là cà-nông à nhe.


Chàng: Đâu có, tên tui là Pháo.


Ông thầy: Xong rồi. Thư đây. Hai chục ngàn.


Chàng: (hồi hộp giơ tay đón lá thư) Ủa vậy là xong rồi há thầy. Dạ, cám ơn thầy.


Pháo đọc lại thư rồi vui mừng nói: “Cám ơn thầy. Dạ đúng là nỗi lòng của tui.”
Nàng Tiểu Liên nhận được thư ngay tối hôm đó, tức đêm Valentine. Cô vào phòng đốt đèn lên rồi bóc thư ra đọc. Thư rằng:


Em Tiểu Liên dễ thương của anh Pháo,


Có bao giờ em biết rằng anh nhớ em từng phút và từng chút một. Anh nhớ hơi thở khi em tựa đầu ngủ trên vai anh. Anh nhớ ánh mắt em xa xôi vương vấn nỗi sầu riêng. Tuần trước trời đổ mưa. Co ro trong cô đơn, anh tới nhà em như thanh sắt bị thỏi nam châm là em thu hút. Anh muốn nắm tay em đi ngắm hoa sứ Thái ở sân chùa, nơi chốn cũ mình gặp nhau. Em sẽ thấy hơi ấm trong tim anh chuyền qua tay em như thế nào. Má em không muốn con gái bé bỏng của mình ướt mưa, nên ngăn lại. Anh chợt nhận ra mối cuồng si làm mình vô lý quá. Anh đã phải bẽn lẽn ra về.


Nhưng em ơi, “Vậy anh có thể trở lại đưa em đi xem hoa được không, hay anh nên ra đi đừng quay lại. Ra đi vật vờ vô định trong đơn côi giá lạnh?”


Cho anh nhận được câu trả lời đi. Nếu không thể viết thư thì em hãy đến nhờ ông thầy dưới gốc cây đại si ở Núi Đất. Hay em trả lời bằng ánh mắt em nhìn anh cũng được. Anh mong được em gửi cho anh một ánh mắt an ủi, êm ái, và ưng thuận.


Thư bất tận ngôn.


Người muốn đi bên em mãi mãi.


Pháo


ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 13-2-2012)

 

 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage