dnnp - ngô vàng

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:

Ai cũng nghĩ vậy...

* Tạp bút


Một hôm rảnh rỗi, tôi đến quán cà phê góc phố của dì Hai Lành với mong muốn để được dịp… tò mò xem nơi quán cà phê ấy có gì hấp dẫn mà tại sao nhiều người lại hay chịu bỏ công đến nơi đó để râm ran "tám" chuyện trên trời dưới biển mất cả buổi trời như vậy!?


Và, không phải đợi chờ chi cho lâu lắc, vừa đặt mông xuống chiếc ghế nhựa chưa kịp quan sát khung cảnh nơi đây thì một hoạt cảnh đã xảy liền ra cấp thời.

 

Nguồn minh họa: Internet.


Một thằng bé con độ tuổi chừng lên 9 lên 10 tuổi bước vào quán. Mắt nó quay về phía hướng quầy nước của dì Hai Lành, tay cầm chai nhựa pet giơ giơ lên cao. Nó cất giọng lanh lảnh còn trẻ con của nó:
- Bà Hai ơi, bán cho ba tui một xị rượu "ông uống bà rên" đi bà Hai.


Tất cả mọi người đang ồn ào tán chuyện bỗng dưng ngừng lại. Mọi cặp mắt đều đổ dồn nhìn vào nó. Thằng bé không hề quan tâm cho chuyện mọi người đang chăm chú xem nó là trung tâm sự lạ. Nó cũng vẫn tỉnh bơ và càng réo lớn hơn:
- Lẹ lên đi bà Hai. Bà bán chậm quá về nhà má tui la tui là tui nói tại bà à nhe.


Mụ Tám Miền cười hề hề:
- Chà, thằng nhỏ này "độc hại" à nghen!


Mọi người cười rần rần làm quán chừng như sắp sập ụp tới nơi. Chú Tư Cự nãy giờ nghe khó chịu trong bụng lắm rồi, chú lầm bầm:
- Con nít con nôi, không biết cha mẹ nào của nó mà dạy nó nói tầm bậy tầm bạ vầy nè!


Thằng Hai Rơm xốc nổi đứng dậy rời khỏi bàn và tiến tới trước mặt thằng nhỏ hỏi:
- Ê mày nhỏ, ai bày mày đi mua rượu gì lạ vậy mậy?


Thằng nhỏ trả lời bằng giọng ráo hoảnh:
- Má tui chớ ai.


- Sao má mày lại đặt tên rượu gì mà nghe sao kỳ cục quá vậy? Mày có thể nói rõ cho mọi người đây biết không?


Thằng nhỏ tròn mắt nhìn Hai Rơm:
- Má tui biết tui nói "chiện" này cho chú nghe là bả "quánh" tui chết ngắt à!


Hai Rơm bèn trổ tài chiêu dụ dỗ trẻ em:
- Em bé ơi, nếu em chịu nói ra điều này, anh hứa sẽ trả tiền rượu cho em rồi em lấy tiền đó mua bánh ăn. Vậy có phải em sướng hơn không?


Thằng bé nghe nói có tiền mua bánh mà cũng mua được rượu về cho ba nó nên nó gật đầu chịu liền, tuy nhiên nó vẫn ra điều kiện:
- Chú nói vậy thì đưa tiền trước đi rồi tui nói.


Hai Rơm lỡ đặt điều kiện xạo với thằng nhỏ như vậy rồi nên khi nghe thằng bé đòi tiền trước hắn có vẻ hơi… khựng. Hắn lẩm bẩm than thở:
- Mày là sư phụ tao rồi!


Thấy Hai Rơm có vẻ lựng khựng muốn làm trùm sò, mọi người sốt ruột lên tiếng góp ý:
- Thôi thì ai muốn nghe thì hãy hùn tiền lại chung cho thằng nhỏ để cho nó nói ra cho rồi.


Thế là tất cả mọi người đều hăng hái quyên góp tiền lại để trả cho dì Hai Lành để cho mọi người sớm giải tỏa được… nỗi hám chuyện lạ của thiên hạ [Nói riêng thêm một chút: Duy nhất chỉ có ông giáo Út già là không tham gia vào chuyện hùn hạp này. Ông chỉ gật đầu cười cười, bởi chưng sơ nhà thằng nhỏ này ở sát vách nhà ông nên ông biết hết mọi chuyện chăng?]


Khi dì Hai Lành vừa trao chai rượu cho thằng bé xong thì nó liền giữ đúng lời hứa bèn lên tiếng trả lời ngay câu hỏi thắc mắc mà mọi người nảy giờ đang nôn nao nóng nảy… thèm nghe!


Tiếng thằng nhỏ vang vang trong bầu không khí yên lặng đang chứa đựng với nhiều cặp mắt hau háu chờ mong:
- Chuyện vầy nè; Má tui nói mỗi lần uống rượu vào say xỉn là ba tui ổng "quánh" bả gần chết. Ổng "quánh" mạnh quá làm bả bị nhức thấu mây xanh nên bả phải rên hừ hừ, vì ghét quá nên bả đặt tên rượu "ông uống bà rên" là vậy đó.


Nói xong, không biết có ai dựa vào xác nó để xúi biểu hay không mà cặp mắt tròn xoe, lém lỉnh của nó đảo ngược xuôi khắp quán rồi nó lên tiếng hỏi lại mọi người:
- Vậy chớ mấy ông bà ở đây tưởng "ông uống bà rên" là cái gì vậy?


Dứt lời, nó cầm chai rượu ù chạy một mạch và bóng nó khuất ở cuối phố hồi nào rồi không ai biết.


Ông này ngó bà kia, đứa này liếc đứa nọ. Thì ra tất cả đều đồng cảnh: Ai biết, tưởng đâu như mình nghĩ chớ!


Ông giáo Út già vẫn cười tủm tỉm.

 

ngô bảo toàn

(Tân An 10-8-2012 )

 

 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage