dnnp - đỗ xanh

 

 

 

 

 

 

Cửa sổ mở trong đêm

* Truyện ngắn

    Buồn bã và cay đắng quá, hôm nay tôi mới biết mẹ đã dối gạt tôi trong mười bốn năm qua. Cha tôi chưa chết. Khi xưa, lúc mối tình vụng trộm của cha mẹ có kết quả. Cha muốn mẹ phá thai. Mẹ không chịu. Cha bỏ rơi mẹ. Mẹ trốn nhà đến đây, một nơi xa lạ, để sinh ra tôi. Từ đó mẹ coi như cha đã chết cùng với cái dĩ vãng đen tối. Không ngờ hôm nay, mẹ vô tình gặp lại cha trong một tiệm tạp hóa ở phố Tàu.

            Đêm đã xuống, tôi đứng đây lạc lõng để chịu đựng nỗi đau xót xé nát tim gan. Tôi tủi nhục biết rằng cha tôi đang sống sung túc đâu đó trong thành phố này. Cả cha lẫn mẹ đã phản bội tôi. Tôi muốn nhận chìm mớ tế bào trong não đã ghi nhớ điều nó vừa biết trong rượu cồn. Nhưng ai bán rượu cho cô bé mười bốn tuổi? Tôi muốn đêm giá buốt làm đông lạnh máu huyết và hơi thở của tôi. Nhưng bóng tối chỉ làm tăng thêm nỗi cô đơn. Tôi muốn cây cổ thụ này đổ xuống đập tan hình hài tôi. Nhưng cây cao với những cành đen như lũ kên kên chỉ vươn cổ lạnh lùng nhìn tôi kiệt quệ. Tôi bất lực trước số phận hẩm hiu. Chỉ còn cách bỏ đi thật xa, để quên đi những kẻ làm khổ mình. Tôi không muốn gặp mẹ nữa.

            Tôi thẫn thờ cất bước. Bất chợt tôi nhận ra, chân của mình đang tự động lết về nhà. Tôi muốn con đường dài thật dài. Khiến những bước chân u mê không bao giờ tới đích. Nhưng cuối cùng chúng vẫn dẫn tôi đến cái nơi mà tôi không muốn tới.

            Tôi chán nản đứng ở lề đường bên này, chua xót nhìn dãy nhà phía bên kia. Nơi có căn phòng tôi và mẹ đã sống trong mười bốn năm qua. Căn phòng cũ kỹ tồi tàn ấy đã giam cầm hai kẻ hấp hối cố gắng sống từng ngày. Tim tôi chợt lóe lên cái sự thật u uất. Viên thuốc độc, cái hình ảnh của sự hủy hoại. Tôi nhận ra đời sống của mình là cuộc hành trình dưới bóng lưỡi hái của thần chết. Tôi ra đời vụng trộm và quyền được sống mong manh như sợi chỉ. Có những thế lực muốn loại bỏ tôi. Tôi lớn lên trong cơ cực mà thần chết như một người bạn thân luôn luôn gần kề. Oái oăm thay, tôi tưởng mình phải giành giựt để sống, nhưng bây giờ chính tôi lại là người muốn ném ra cái lá bài sinh tử. Tôi có nên sống trong cảnh mỗi ngày uống một viên thuốc độc, để chờ chết dần mòn. Hay mình dứt khoát một lần chết đi, để thoát ly cái cõi đời bạc bẽo và vô nghĩa.

            Tôi chợt thấy cửa sổ căn phòng mở ra. Bóng mẹ gầy gò vươn người nhìn ra ngoài đường. Tôi biết mẹ đang đợi tôi về. Mẹ ôm ngực ho. Tiếng ho yếu ớt vang trong đêm lạnh và xoáy sâu vào tim tôi. Tôi biết mẹ sẽ ngã gục vì đau đớn khi đã cho tôi biết tin về cha và nay không thấy tôi trở về. Trong khoảng khắc, tim tôi cảm ứng nhận ra, mẹ đã tranh đấu với hoàn cảnh khắc nghiệt để sinh ra tôi. Mặc dù mẹ biết đời tràn đầy bất hạnh. Mẹ cố tình chấp nhận đau khổ để phục hồi sự sống của tôi. Mẹ có một niềm hy vọng nào đó để làm như vậy. Một hy vọng mà chỉ những người yêu nhau mới có. Tôi chợt nhìn ra bản thể tội lỗi chính là dạng hủy diệt sự sống và chia rẽ con người. Còn bản chất hạnh phúc chính là tình yêu nhằm nâng đỡ sự sống và nối kết con người. Tôi úp mặt vào hai bàn tay để những u uất trong tim trào ra theo dòng lệ. “Mẹ ơi, con chấp nhận. Mẹ đã trao cho con một hy vọng hướng về một mục đích. Một mục đích biện minh cho sự hiện hữu của con.”

            Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu mẹ và thấy mình có giá bằng lúc này. Tôi liếc mắt hướng về dãy phố xa hoa ở phía xa. Rồi quay mình chạy thật nhanh tới mở cửa phóngvào nhà, tôi la to, chưa bao giờ tôi biết mình có thể la to như thế, “Mẹ ơi con về rồi. Chúng ta dọn cơm ăn mẹ nhá.”   

 

đỗ ngọc trang

(Elk Grove 6-10-2010)

 

 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage