|
Niệm khúc
* truyện ngắn
Bao năm khuấy
động
cuộc
tình
Cho em sống
lại
thuở mình vào yêu
Bao nhiêu năm mộng
chắt
chiu
Càng lưu
luyến
mãi càng nhiều
đau thương
Hóa thân lầm
số
đoạn
trường
Đành đi cho hết
nẻo
đường
truân chuyên
Mong anh vui cảnh
đoàn viên
Mong anh hạnh
phúc bình yên một
đời
Giấu
trong tim một
mảnh
trời
Để
em nhớ
mãi những
lời
tình chung
Trái ngang phím lạc
tơ
chùng
Nhớ
nhau xin hẹn
tương
phùng kiếp
sau.
(LT)
Tranh sơn dầu của vânhồng.
Tôi đi
thong thả, thật chậm dọc theo hè phố - cái lối cũ ngày xưa mỗi ngày
có hai lượt dấu chân của tôi cùng lũ bạn học trò, và ngôi trường
trung học là dãy building hình chữ u nằm cuối con đường được vây bọc
bởi đám lá xanh mút tầm mắt đàng kia. Hình như đâu đây có tiếng ríu
rít của bọn trẻ, tôi dừng lại, nhìn quanh tưởng như bắt gặp hình ảnh
một thời thơ ấu đầy hồn nhiên của mình. Nhưng, cái thời ấy xưa rồi,
xa rồi, xa lắc xa lơ rồi. Nhớ lại, đó chỉ là quá khứ, chỉ còn là mớ
kỷ niệm để cất giữ một chỗ nào đó trong tiềm thức! Vì thế, tôi cố
không muốn nhớ, vì càng nhắc, càng nhớ, càng nuối tiếc càng làm cho
trí óc chạy lòng vòng, một cách mê muội đến rã rời.
Tôi lấy
tay giữ những ngọn tóc bay trong gió, ngọn gió mềm lắm, hình như nó
có mang chút gì đó sao dễ làm người ta chạnh lòng? và dường như còn
có thể làm cho người ta rơi nước mắt… Một chiếc lá thả mình rơi
xuống, tôi dừng lại tần ngần, nhìn thấy màu lá vàng mong manh như
chất chứa nỗi an phận, khiến tôi bùi ngùi - nhớ ra chúng nó đã có
một mùa xanh hạnh phúc, một mùa căng xanh mật ngọt… thế mà bây giờ
nằm cô đơn, và nay mai thôi, chúng nó sẽ mục rữa ở một xó góc nào ai
biết? Bỗng dưng tôi thấy thương thật nhiều những cánh lá âm thầm rơi
xuống trong buổi sáng hôm nay, âm thầm rơi xuống rồi lẫn khuất mất
tăm… Có phải giống y như cuộc tình tội nghiệp của tôi không? Giờ
cũng ảm đạm khuất mất đâu rồi?
Mới đó
đã hơn mấy mươi năm. Sao tôi lại trở về nơi chốn này? Sao tôi lại
rưng rưng đau đớn đứng đây? Sao vậy? Không phải tôi thường dặn mình
tôi chỉ là người khách - rất lạ, ghé qua lần đầu trong thành phố này
ư? Không phải tôi dặn mình tôi chỉ là một người rong ruổi đường xa,
tạt qua ghé chân cho đỡ mệt đó sao?… Trời ạ! Sao vậy? Tôi muốn chối
bỏ mà trong lòng tôi vẫn ứ ngập tình cảm thân thiết như từng hơi
thở. Tôi muốn không nhớ không quen nhưng thảy thảy đều là kỷ niệm.
Không phải bấy lâu nay tôi cố tình ru tôi, dỗ dành tôi thôi hãy đầu
hàng số mệnh, hãy nuôi lòng hận thù cho một sự phản bội, chia lìa,
nhưng rồi trái tim tôi cứ mâu thuẫn hành hạ tôi không thôi, khiến
tôi cứ chong mắt nhìn đêm, cứ ngong ngóng đợi chờ. Bởi lẽ, tôi biết
rõ ràng lòng tôi chưa chịu yên, trái tim tôi vẫn cồn cào một nỗi nhớ
thương… Tuy tôi không muốn tự mình đem bão dữ đến, vì tôi biết, chỉ
cần một cơn gió mạnh là tôi vỡ nát, chỉ cần sóng nổi lên, tôi sẽ bị
nhận chìm, cuốn tôi vào tận đáy cuộc đời.
Khi trở
về. Cái quyết định này dường như là cái cớ làm vui lòng người bạn
trong dịp gả đứa con gái duy nhất chăng?
***
Ngày đặt
chân xuống phi trường, nhờ đám bạn bè và những con cháu của họ lô
nhô đón đợi khiến tôi bớt lạc lõng với tâm trạng rất mơ hồ. Tôi bị
vây quanh bởi đám đông thân thiết, nương cậy tin yêu, tôi nhìn từng
đứa, ôi những cô thục nữ mộng mị ngày nào, giờ là những thiếu phụ
rạng rỡ, no đầy hạnh phúc. Sau những giây phút cảm động, nghẹn ngào,
chúng tôi bắt đầu trêu nhau, những tiếng cười nói chọc ghẹo rộn rã
râm ran - cho tôi sống lại cái cảm giác hồn nhiên, gieo trong lòng
tôi một chút lửa để trám kín nỗi lẻ loi hiu quạnh, khiến tôi vui
sướng đón nhận như đứa trẻ được nâng niu bồng ẵm… Tôi chợt nghĩ đến
anh, những giọt nước mắt nóng hổi như tủi thân lặng lẽ trào ra ướt
đẫm.
Vì thế,
suốt một buổi sáng hôm nay, trong chiếc quần jean, áo ngắn tay thật
gọn với đôi giày bata đế thấp, một mình tôi đã lang thang khắp vùng
trời kỷ niệm trên lối đi dẫn tới con dốc cao phủ đầy những bụi cỏ có
cánh lá thuôn dài chạy bon bon đến phố chợ đàng kia. Bất chợt, trong
mớ không khí nhẹ nhàng quyến rũ, tôi như nhận ra một mùi vị quen
thuộc như mùi khói thuốc. Có phải khói thuốc của anh không? Tôi dừng
bước, dõi mắt tìm kiếm, thấy như cả bầu trời được tẩm hương vị ngọt
ngào nồng nàn và lạ lùng từ mùi khói thuốc, tôi hít thật sâu vào
lồng ngực, nhưng nỗi buồn bã quanh quẩn gợi thêm sự nhớ nhung cay
đắng… Tại sao cứ hễ đi đâu, hoặc đến nơi nào trên những con đường
trong thành phố này, tôi đều có cảm giác như bóng anh bóng tôi trộn
lẫn vào nhau, có tay anh quanh lưng tôi thật ấm… Tôi nhìn quanh, như
níu kéo trong mỏng manh hy vọng tưởng như đôi mắt anh đâu đó sau
những chùm lá, bên những góc tường… Khi biết chỉ là ảo tưởng, tôi
tủi thân, muốn úp mặt vào thân cây sần nhám sần sùi bên góc đường
khóc một trận cho nhẹ lòng!
***
Được báo
trước, trong tiệc cưới trưa nay, ngoài việc gặp lại bạn bè, chắc
chắn tôi sẽ đối diện với anh, phải đối diện với người tôi yêu, phải
can đảm đương đầu với tình huống trái ngang bắt buộc. Khi hai dáng
người song đôi tiến đến, người tôi run nhẹ, nhưng làm mặt điềm tĩnh
chờ đợi. Anh nhìn tôi im sững, sau đó, kêu lên thật xúc động:
- Hạ
Huyền!
Rồi chợt
nhớ ra, anh quay sang người đàn bà bên cạnh, nói nhanh:
- Vợ
anh!
Có cái
gì như vừa cắm phập trong trái tim, muốn quị xuống, nhưng không hiểu
sao tôi lại mỉm cười chào họ trong một phong thái chừng mực duyên
dáng. Tôi chưa kịp nói gì, một người bạn của chúng tôi cố ý chen
vào, có lẽ bạn tôi sợ tôi không chịu đựng nổi cảnh này, nên tách anh
ra chỗ khác rồi huyên náo bắt chuyện. Trước mắt tôi, vợ anh, đẹp
sang trọng, bề thế, rực rỡ với bộ đầm may đúng thời trang. Bà chăm
chú nhìn tôi rồi nói:
- Cô…
không gì thay đổi… vẫn như ngày nào!
Câu vẫn
như ngày nào trên môi vợ anh làm tôi thấy thỏa mãn như được ve vuốt,
tôi mỉm cười nói cám ơn, và xin phép từ giã, khi xoay người bỏ đi,
lạ, sao tôi bình tĩnh vậy?
***
Chiếc
xích lô bỏ tôi xuống đầu ngõ. Buổi sáng sương mù loãng ra hé lộ từng
vệt nắng thật ấm, những người phu quét đường miệt mài với công việc
thường nhật, cẩn thận lo gom góp những chiếc lá vàng thành từng đống
nhỏ bê bết thật tội. Tôi nhìn xung quanh và mừng rỡ khi bắt gặp lại
đám lá với những cánh hoa như những xác pháo bám dày đặc trên dãy
tường vôi cũ kỹ. Tôi nôn nao rảo nhanh vào con ngõ cụt, phủ che dưới
màu xanh mát mắt. Quán xưa không còn, nhưng khoảng sân rộng thênh
thang và khung cảnh xưa dường như vẫn y nguyên. Những cội mai, khóm
trúc tuy có già, đã cỗi cằn mốc thít, nhưng tôi có cảm giác như tôi
mới đi loanh quanh đâu đó ngày hôm qua, và bây giờ trở lại.
Mấy năm
trước, tôi có nghe tin bà cụ chủ quán này qua đời, vì thế hôm nay,
tôi đến đây, muốn kính cẩn thắp tuần nhang như đứa con xa vừa trở về
viếng mẹ. Tôi đang tần ngần. Bất ngờ. Khựng lại. Lúng túng. Anh ngồi
đó. Trong một góc khuất. Từ lúc nào. Đăm đắm nhìn tôi.
- Ngồi
xuống đây với anh.
Tôi
nghiêm nghị ngồi xuống, nhưng tôi choáng váng khi thấy mái tóc thưa
gần như bạc trắng của anh và cái hình ảnh hết thảy quen thuộc là
điếu thuốc vẫn cắm hờ hững trên đôi môi anh như ngửa mặt ngạo nghễ
nhìn lên bầu trời với tất cả niềm kiêu hãnh.
- Bao
giờ em đi?
- Ngày
mai.
Tôi nghe
được tiếng anh thở dài, và nước mắt tôi chực rơi. Tôi thầm trách sao
mình trả lời chi vậy, vì đến hay đi có còn ý nghĩa gì? Anh nắm lấy
bàn tay tôi, đưa lên nhìn soi mói chiếc nhẫn bé tí thân thương trên
những ngón gày guộc, rồi tôi cảm thấy như mình được nhấc bổng lên,
anh nói thật nhỏ:
- Theo
anh
Tôi như
sợi khói huyễn hoặc theo sức hút của anh, không kịp đưa tay chào
người em gái của anh đang mở tròn mắt nhìn tôi mừng rỡ.
Chúng
tôi đi dọc theo hành lang của ngôi nhà, leo lên từng bậc thang quen
thuộc, rồi anh dắt tôi đến một căn phòng nằm phía cuối của tầng lầu.
Anh mở khóa, bật đèn, trong ánh sáng chói lòa, tôi nhận ra tấm hình
bà mẹ đã qua đời của anh trên chiếc tủ thờ đặt chính giữa phòng. Anh
dắt tôi đến phía góc bên trái, tôi sững sờ ngẩn ngơ trước một khung
ảnh thật lớn chụp ngày đính hôn của anh và tôi trên bức tường màu
trứng sáo. Tôi bước tới, xoa nhẹ khung kính mát lạnh, nước mắt tôi
nhạt nhòa. Trong hình, anh đang ôm thật chặt và cười hết cỡ trên
triền lưng của tôi. Tôi như còn nghe rõ cái cảm giác của ngày hôm
đó, chúng tôi hớn hở như những ngọn pháo bông nở bung giữa bầu trời.
Tôi quay
lại. Chúng tôi nín lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi thổn thức ôm choàng
lấy nhau. Tôi khóc vùi trong vùng ngực của anh, mùi da thịt anh đánh
thức những rung động thời con gái tưởng đâu đã ngủ vùi theo năm
tháng. Giọng anh sũng đầy nước mắt bên tai tôi:
- Hạ
Huyền ơi…
Tôi cắn
môi, lòng cay đắng, ngước đầu nhìn qua vai anh, bà cụ mẹ anh đang
cười với tôi. Bà lúc nào cũng cười với tôi, vì bà biết rất rõ là tôi
yêu con trai của bà đến chừng nào. Anh dìu tôi ngồi xuống ghế, đối
diện dáng anh vẫn khoanh như cách ngồi ngày xưa dưới sàn nhà. Đó là
cách ngồi riêng của chúng tôi, anh thường tựa đầu trên đùi tôi. Bây
giờ cũng vậy – chúng tôi yên lặng hồi lâu. Tôi lùa bàn tay mình vào
mái tóc khô rời nham nhám của anh mà nước mắt tôi rơi lã chã, vì tôi
biết mình không thể nào quên người đàn ông này. Anh mãi là cái bóng
theo tôi suốt đời. Giọng anh âm u:
- Em có
thể ở thêm vài ngày nữa, không em?
Tôi sững
người giây lâu, biết trả lời sao đây? Nếu tôi ở lại, dù chỉ một
ngày, một ngày thôi, đời sống chúng tôi sẽ bị xới tung rồi lộn nhào
xuống hết. Tôi muốn hét to lên nỗi uất ức của mình, tôi muốn mặc kệ,
vì ý niệm tội lỗi không phải bây giờ mới có trong đầu, trái lại nó
manh nha từ lúc tôi hiểu mình không thể sống để đánh lừa mãi chính
mình. Tôi muốn tung hê hết. Muốn tìm trăm phương ngàn cách để chúng
tôi có nhau, ở cạnh nhau, quấn quít tan chảy vào nhau. Thây kệ bốn
phương hận thù, thây kệ tám hướng ghen tuông, thây kệ số phận… Thây
kệ, thây kệ… Miễn chúng tôi là của nhau, bên nhau đời này… thì cái
gì cũng thây kệ, thây kệ…
Anh ngồi
đó, ngước nhìn tôi thật say đắm, như kính cẩn, vời vợi một trời
thương yêu. Tôi nghẹn ngào, quỳ xuống ôm anh kêu lên trong nước mắt
“Minh ơi!” Tiếng anh lâm râm:
- Anh
không làm sao yên lòng khi em vẫn một mình. Anh biết anh không còn
mong đợi ở em điều gì, kể cả lời tha thứ… Nhưng không hiểu sao, anh
tin em sẽ quay về, chắc chắn quay về, dù chỉ một lần, nên anh cứ
đợi, để làm gì, anh không biết, nhưng anh cứ nói với mình, hứa với
mình, anh sẽ không gây thêm cho em bất cứ sự thương tổn nào, một sự
xúc phạm nào, vì anh chưa xóa được nỗi đau mà em đã hứng chịu bấy
lâu nay.
Tôi muốn
gục chết ngay bây giờ trong tay anh. Chúng tôi khóc nhạt nhòa trên
môi nhau. Chung quanh chúng tôi không còn thời gian, không còn không
gian, nhưng tội nghiệp chúng tôi biết chừng nào, bởi vì bây giờ lúc
nào chúng tôi cũng kềm giữ những cháy bỏng khôn lường, đè nén những
xúc cảm thương yêu đang đuổi riết chúng tôi trên từng phân da thịt…
Tôi biết
tôi không đủ sức quay ngược vận mệnh của mình. Tôi phải đứng lên,
phải lui về, trăm lần phải lui về, mái ấm này không có chỗ cho tôi.
Tôi phải ở bên ngoài, đứng bên ngoài… Có lẽ anh làm sao hiểu được
tôi đã đau đớn như thế nào phải không anh, khi cuộc đời mãi mãi
không có anh để tôi nương tựa, để tôi được anh ấp yêu ve vuốt. Nhiều
đêm, trong chiêm bao, tôi thảng thốt bật dậy, nghe như tiếng anh gọi
tôi thật thảm thiết trong bầu trời đầy gió.
***
Suốt
buổi tối hôm đó tràn đầy xúc động về những hồi ức cùng với bạn bè.
Ngày hôm sau, tôi ra phi trường trở về Canada. Cuộc tiễn đưa nào
cũng bùi ngùi. Tôi cứ nấn ná bịn rịn chưa muốn bước vào căn phòng có
hàng kiếng dày mờ đục, là hàng rào phân cách kẻ ở lại người ra đi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, trong một mong mỏi ích kỷ, tôi hình như thấy
đâu đó chơi vơi một ánh mắt đăm đắm trông theo. Tôi quay đi, nhạt
nhòa nước mắt.
Chiếc
phi cơ lao vút đưa tôi trở lại cuộc đời của tôi. Tôi lơ đãng phóng
tầm mắt ra cửa sổ. Hình như tôi đang bơi trong một vùng trắng mênh
mông…
. thụyvi
(Hầm Nắng,
Michigan mùa thu 2010)
|
|