dnnp - mây hồng

 

 

 

 

 

 

Lời tình ngỏ


* truyện ngắn

 

Mây trời là mây trời xa
Lời này anh gởi thẳng ra mây trời
Hải âu đi ngủ cả rồi
Tự anh chắp cánh được lời anh không?

Mây trời tím. Mây trời hồng
Cho anh thu hết mênh mông ấy vào
Chao ơi, không thỏa khát khao
Mới gần gũi đó lại bao la rồi

Làm sao lấy hết đời anh
Để đo đạc dãy chân trời xa xăm
Cái nơi ở của mặt trăng
Biết đâu có một chỗ nằm cho anh

Cái đường cong giống làn môi
Còn trêu chọc những ai lười chân đi
Cái đường cong giống rèm mi
Cầu em không phải khóc vì cô đơn.

(ĐVT )


Phải đi vòng qua một công viên lớn, nhưng lúc tới chỗ hẹn, Văn vẫn thấy anh đến sớm hơn vài phút. Anh thẩn thơ đi qua đi lại dưới con đường dày đặc những chiếc lá xanh làm dịu hẳn lại bóng nắng hãy còn gay gắt như úp trên đầu. Buổi trưa những ngày cuối Tết đứng giữa thành phố im ắng hơn thường lệ, mà anh lại cảm thấy có chút náo nức lạ lùng xôn xao trong lồng ngực. Anh nhìn sang bên kia đường, cổng sắt nơi một thư viện nằm đối diện còn đóng im ỉm lười biếng như tiếc nuối những ngày Tết còn vương vấn chung quanh.


Anh bước những bước thật chậm và cảm thấy tội nghiệp những chiếc lá khô bị đạp vỡ vụn dưới chân. Anh bâng khuâng với những kỷ niệm vừa chấp chới trong đầu… Mới đó mà đã hơn ba năm, và cô bé xinh xắn dễ thương trong chiếc áo dài lụa tinh khôi ngày nào có lẽ đã quên đi hầu hết những buổi sáng đến trường nơi con đường được che phủ dưới màu xanh hồn nhiên của những tàng cây rậm mát đi ngang khu cư xá gần ngôi trường đạo. Anh rất nhớ con đường đó, và hôm nay, cũng dưới con đường ngắn rơi đầy những cánh lá me dễ thương này - nó gợi cho anh những hình ảnh mến thương lãng mạn, khiến anh xúc động nhớ tới con đường từng ghi dấu những bước chân mong manh của cô bé, mà đã hơn ba năm qua, trên khoảng đường cũ, màu xanh của từng cánh lá me vẫn thở đều hơi thở yêu thương, song với anh, cuộc tình bởi một lần tìm tới bên nhau vẫn chỉ là chiếc bóng mà anh đuổi hoài chưa bắt được.


Sớm Mai tới kia rồi, xe PC, áo vàng. Văn bước xuống đường đón nàng. Cô bé hỏi anh với nụ cười thật tươi:


- Chú Văn tới lâu chưa?


Văn mỉm cười lắc đầu:


- Không lâu đâu Mai.


Mai nhìn anh, khi hai ánh mắt vừa chạm nhau, nàng bối rối khẽ hỏi:


- Bây giờ mình đi đâu hả chú?


Văn ngần ngừ một chút rồi nói bâng quơ:


- Không hiểu sao tự dưng chú có cảm tình với con đường này và muốn được gặp Mai ở đây.


Mai có chút ngạc nhiên nhưng cười ngoan ngoãn theo anh vào một quán nước gần đó. Sau khi gọi nước uống, ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn vuông, Văn nhìn ngắm thấy Mai như ngày nào, cái dáng mảnh mai nổi bật màu áo lụa làm dịu hẳn ánh nắng thành phố Sài Gòn, nhìn nàng vẫn dường như còn bé bỏng như nụ non e dè chưa muốn bung nở trên cành hồng, mặc dù đối với anh, nàng muốn chứng tỏ mình là một người lớn. Văn nói như tâm sự:


- Chú thích con đường này, nó gợi cho chú một kỷ niệm.


- Một kỷ niệm đẹp?


Văn nói một cách nghiêm nghị:


- Một kỷ niệm thật đẹp.


- Chú ở lại Sài Gòn bao lâu?


- Ngày mai. Chú hết phép rồi.


Mai nói, giọng như ân hận:


- Ngày mai em phải lên Đà Lạt vài hôm trước khi đi học lại, hôm qua gặp chú mừng quá mà em chưa có dịp hỏi thăm chú nhiều, chú có về thăm lại Kiến Tường không?


Văn gật đầu :


- Sau khi về, chú lang thang ở đó độ tuần lễ trong khi chờ nhiệm sở mới.


- Được ra nước ngoài, trở về quê hương chú thấy sao?


- Nước ngoài thì tân tiến vô cùng, nhưng chú lại nôn nao muốn trở về.


Văn ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp:


- Chú chỉ muốn gặp lại cô bé tên Sớm Mai.


Nàng chớp mắt có vẻ cảm động. Văn nhìn dõi sâu trong hai mắt của nàng, lòng tự hỏi liệu nàng có hiểu hết chăng tâm tình mà anh muốn gởi trao? Anh gọi khẽ:


- Mai!


Nàng ngước mặt nhìn anh chờ đợi, bỗng dưng anh có chút ngại ngùng, lúng túng, không hiểu sao đã nhiều lần ngồi trước mặt nàng, anh muốn nói lên một lời mà anh muốn nói, nhưng ánh mắt, khuôn mặt hồn nhiên của nàng đã làm cho anh tần ngần như người giữ vườn không làm sao nỡ cầm ngọn dao nhọn bén ngót để cắt bứt đi cành hoa vừa bé bỏng vừa mong manh, cho nên anh thôi không nói với Mai điều anh muốn nói, để rồi anh cô đơn trở về nằm rỗng không với mọi ý nghĩ quanh quẩn trong đầu. Giọng của Mai tò mò:


- Hình như chú có điều gì muốn nói phải không?


- Chú muốn nói bây giờ Sớm Mai là cô sinh viên rồi, lớn và xinh đẹp hẳn ra.


Mai chớp mắt, quay đi để giấu nụ cười. Văn hỏi về chuyến đi Đà Lạt vào ngày mai, và Mai náo nức nói về đám cưới của cô bạn thân mà Mai được chọn làm dâu phụ, Mai nói:


- Đám cưới tổ chức ở Đà Lạt thật là thơ mộng, chú Văn hả?


Anh hỏi dò:


- Mai chỉ mới làm phụ dâu thôi mà. Chừng nào thì Mai sẽ là cô dâu?


Mai lắc đầu có chút mắc cỡ:


- Dạ, chưa đâu chú, bây giờ hãy còn… quá sớm.


Bất ngờ, Sớm Mai hỏi lại:


- Còn chú?


Văn nhìn sâu vào mắt nàng, trả lời thật nghiêm nghị:


- Chú hả? À, chú đang chờ khi cô bé ấy gật đầu. Chú sẵn sàng cung nghinh thánh giá !


Mai như giả lảng cố ý tìm cách bắt anh kể cho nàng nghe những chuyện khác, chuyện đường xa xứ lạ và Mai cũng dễ dàng kể cho anh những chuyện vui của đám sinh viên trường Luật, chuyện bạn bè và gần đây nhất là công việc làm thêm cho một tờ báo điện ảnh. Văn ngồi yên mỉm cười ngắm nàng kể chuyện. Mai đang kể về Đà Lạt, những mùa hoa làm anh thích thú nghe.

Anh không thể nào quên được vùng đất cao nguyên chưa đi đã mỏi bên từng dốc cao vời vợi, anh nhớ lần lên thăm cô cháu gái con bà chị, mặc dù đang bận thi cử vậy mà cô bé cứ đòi đưa anh đi chơi cho bằng được, hết sân Cù, thung lũng, vườn Hồng, khu chợ Hòa Bình, nhưng anh vẫn nhớ mãi con đường dẫn lên chủng viện Hùng Vương với hai bên là màu vàng rực rỡ của rừng hoa Cúc Quỳ… Loài hoa, khiến anh liên tưởng đến cô bé ngồi ngay trước mặt, mong manh và dễ thương lạ lùng. Chuyến lên chơi Đà Lạt đã làm anh say mê như lần đầu tiên chàng được đặt chân lên Cựu Kim Sơn. Bởi đứng từ phòng 108 mở cửa nhìn từ nơi thật cao trên chục từng lầu thì những Bay Bridge, Oakland, Golden Gate đẹp tuyệt vời ở ngoài vịnh xa. Thêm vào đó khách sạn Trung Hoa Gaylor còn lợi dụng hết thảy cửa kính để cho du khách được nhìn thành phố xếp hộp chồng lên nhau trên những con đường dốc xuống như từng bậc thang hết sức rõ ràng.


Một tuần lễ ở San Francisco là hết một tuần lễ anh say đắm nhìn cái thành phố lạ kỳ đó. Càng nhìn Mỹ quốc và được nhìn thấy nền văn minh vật chất đứng đầu thế giới, anh càng thấy thương mến xứ Giao Chỉ nghèo nàn của anh vô cùng. Anh tâm sự với Mai cái suy nghĩ của mình về quê hương. Hình như anh có chút muộn phiền, anh nói miên man về những ưu tư, trăn trở, anh nói về những trách nhiệm của người trẻ. Sớm Mai chăm chú lắng nghe như đồng cảm với những suy nghĩ của anh.


Bên ngoài cơn nắng đã dịu và thật mềm, và từ những tòa nhà cất cao vượt ngoài tầm mắt, những vuông cửa đã lấp loáng những ánh đèn. Văn thấy tiếc nuối, thời gian qua thật mau, không khí buổi chiều thật buồn như lời nói của cuộc chia tay. Nhìn ánh mắt của Sớm Mai trĩu xuống long lanh những ánh sáng chấp chới của buổi chiều đang rơi xuống, anh nhìn quanh, muốn ngồi gần bên Mai thêm chút nữa, nhưng phố đã lên đèn và Mai lên tiếng, giọng có chút ngập ngừng:


- Chú Văn, bây giờ em phải về. Chú đi đường bình an, và nhớ giữ sức khỏe. Nếu có rảnh, chú viết thư cho em, chú Văn nhé.


Văn đỡ xe cho nàng xuống thềm, nấn níu chưa muốn rời. Mai vẫy tay, chiếc PC nhẹ nhàng phóng vút về phía trước, anh nhìn theo ngẩn ngơ cho đến lúc cái dáng cô thục nữ yểu điệu kia chìm lẫn vào dòng xe. Văn thở nhè nhẹ, câu trả lời còn trong cổ họng, có kịp nói gì đâu!
 


Giờ, Văn ngồi đây trên chuyến xe đầu năm còn thưa khách xuôi về miền Tây. Anh mường tượng đến bầu trời đùng đục sáng nay, bóng dáng Mai đứng ở bến xe buổi sớm, có lẽ giờ này nàng cũng ngồi xe lên chơi thành phố có nhiều hoa vàng dọc hai bên đường dẫn lên chủng viện Hùng Vương. Nhớ tới Mai, anh bỗng thấy lòng thật bồi hồi, những hình ảnh miên man chắp nối những ngày tháng. Rồi sẽ đi lại từ đầu. Sẽ hẹn nhau lần nữa. Sẽ nói vào lần hẹn khác… Sao em có những cách lảng tránh tôi thật thần kỳ như vậy hả Mai. Thật tình, trước em bao giờ tôi cũng thật vụng về. Suốt mấy năm, bên kia bờ biển mịt mờ, tôi không nhớ tôi đã viết cho em bao nhiêu lá thư, và khi đặt chân xuống phi trường, tôi nhất định phải tìm thăm em trước. Hình ảnh Mai như cơn mưa phùn, thấm lâu trong đầu óc, càng gợi thêm nỗi bâng khuâng… Văn bỗng thèm chút khói thuốc, anh rút điếu thuốc nơi túi áo, tìm hộp diêm, định đốt nhưng nghĩ sao anh tần ngần rồi dừng tay. Người con gái ngồi bên như hiểu ý, mở nụ cười nói:


- Ông muốn hút thuốc phải không? Xin ông cứ tự nhiên, tôi quen mùi thuốc lá.


Văn nói cảm ơn, rồi lặng lẽ đốt thuốc, sau vài cái rít hơi, anh quay sang hỏi chuyện với cô:


- Cô cũng đến Cần Thơ?


- Dạ, tôi đi thăm ông anh, còn ông?


- Tôi là chuyên viên vừa nghỉ phép, hôm nay trở về làm việc.


- Như vậy là ông sướng hơn ông anh tôi, ông anh tôi cứ đi biền biệt!


Văn an ủi:


- Nhưng biết đâu ông anh cô sẽ tự hào về cuộc sống của mình.


- Sao ông biết?


- Tôi đoán vậy.


Cô gái không giấu giếm niềm hãnh diện hiện trên nét mặt, cô nói trong nụ cười rạng rỡ:


- Anh ấy cứ rầy tôi là nhi nữ thường tình.

 

- Ông anh của cô chỉ rầy yêu cô mà thôi.


Đôi gò má của cô đỏ lựng. Cô bạo dạn hỏi thật dí dỏm và thật duyên dáng:


- Còn ông? Xin lỗi… Ông đã có người nào để ông trách… như vậy chưa?


Câu hỏi của cô gái khiến anh nhớ đến Sớm Mai. Anh chỉ mỉm cười với cô gái mà không biết trả lời sao. Văn khẽ nhắm mắt hình dung giờ này Mai đang tới quãng đường nào nhỉ. Anh mường tượng quang cảnh những con đèo xanh ngút mắt, chiếc xe chậm chạp lượn lờ một bên vách núi, một bên thung lũng sâu hun hút mờ mờ những làn sương dầy đặc không thấy bên dưới trong nỗi vừa hồi hộp vừa thích thú của hành khách qua những vòng cung của đường đèo. Sau đó xe lao xuống. Cảm giác thật sảng khoái nghe như gió bị cuốn hút vào bụng xe. Ánh nắng non tươi lấp loáng trên kính xe trong một đoạn đường chen giữa rừng. Những cái quán nghỉ dọc đường gần những tảng đá chồng. Định Quán? Nơi có những hòn đá chồng lên nhau tạo thành khúc quanh nguy hiểm nhô ra giữa mặt lộ. Hay nàng đang tới Blao, nơi có những sở trà xanh um màu lá xanh thơm ngăn ngắt. Dù sao cuộc tái ngộ hôm qua như cánh cửa được mở rộng để anh dạn dĩ hơn trong việc hướng tới tình yêu với Sớm Mai.


- Này ông?


Văn giật mình quay sang. Cô gái ngượng ngập:


- Ông chưa trả lời câu tôi hỏi.


Văn chợt nhớ ra, cười:


- À, cô hỏi tôi có ai để trách yêu đó hả. Có, tôi có một người để trách yêu. Nhưng cô ấy cứ… cố tình không hiểu.


- Sao lạ vậy?


Có lẽ cô gái cảm thấy mình quá tò mò, nên vội nói:


- Xin lỗi ông, tôi hơi nhiều chuyện!


Văn vốn ít nói, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại muốn gợi chuyện. Có lẽ câu chuyện xoay quanh Sớm Mai chăng. Hay tâm tình của anh hôm nay vốn buồn quá. Những ngày mới trở về anh thấy có chút lạc lõng. Tuy nhiên khi có ai nhắc đến Mai là anh cảm thấy thật sung sướng. Vả lại thấy cô gái ngồi bên có vẻ thông minh thật duyên dáng nên anh trấn an:


- Cô đừng ngại, trên đường dài có cô trò chuyện thật vui. Riêng tôi, tôi có một người con gái quen nhau đã lâu. Chúng tôi ít gặp nhau, mặc dù chúng tôi có nhiều dịp để hẹn hò. Tôi đoán cô ấy biết tôi yêu cô ấy, nhưng cứ giả đò như không biết.


- Một mối tình thật lãng mạn! Và ông là một kẻ si tình!


Văn mỉm cười cố giấu tiếng thở dài. Xe tới bến sông, bên kia sông là thành phố anh sẽ tới và làm việc. Không hiểu sao đã qua lại trên bến sông này nhiều lần nhưng lòng anh thấy thật dửng dưng. Anh dường như lơ là từ những tiệm quán cất sơ sài bằng hai ba mảnh lá, anh lơ đãng trước những miếng chuối chiên màu mật ong, cho tới những múi bưởi mọng chất nước ngọt, những quang cảnh xôn xao tấp nập thảy thảy như vật vờ mơ hồ trước mắt.


Anh không thích trở về thành phố bên kia sông. Có lẽ do vết thương trong một tai nạn năm nào đã bắt buộc anh làm những công việc mà anh không thích. Cho nên, ngày mai bên bến sông kia, anh lại trở về với công việc đơn điệu, buồn chán như người công chức già cần cù từ đầu tuần tới cuối tuần, rồi cứ lặp đi lặp lại. Anh ngán ngẩm khi nhớ tới chiếc giường và căn phòng bề bộn sách báo. Anh bỗng nhiên muốn quay trở lại, không muốn qua sông nữa, nhưng trong thành phố kia, công việc và nhiệm vụ đang chờ… Cho nên anh đặt chân xuống chiếc bắc để qua sông mà lòng vẫn chông chênh một nỗi buồn.


Cô gái ngồi cùng xe ra tới đứng cạnh bên anh nơi lan can, khi Văn kịp quay lại, nàng đã nhoẻn miệng cười:


- Bao giờ ông lại về phép?


- Tôi chưa biết.


- Trông ông thật lạ.


- Lạ là sao?


- Ông giống như một… nghệ sĩ!


Chiếc bắc trôi ra tới giữa dòng, buổi chiều đang xuống thật tuyệt vời bởi những màu sắc đổi thay từng giây từng phút, anh đứng nhìn say mê dòng sông lồng lộng với những giề lục bình trôi nổi lửng lơ, có lẽ trong những buổi chiều qua lại trên những bến sông, buổi chiều hôm nay là buổi chiều anh nhìn thấy rõ ràng nghìn ánh bạc nhấp nhô dâng cao lên từ con nước ngoài khơi, phút chốc anh đã bỏ quên hết thảy sự phiền muộn để chỉ còn thấy mình chìm đắm vào cảnh thiên nhiên thật dào dạt mênh mang. Tiếng cô gái lại vang lên sát bên anh:


- Gần đến bờ rồi.


Văn đã nhìn thấy những cột truyền tin cao vút, anh gật đầu:


- Tôi lại sắp sửa chia tay với cô.


- Hy vọng lần sau gặp lại, ông sẽ kể cho tôi nghe về cuộc tình của ông với cô… cô gì hả ông?


- Sớm Mai!


Cô gái trầm trồ:


- Tên dễ thương quá, chắc là người đẹp?


Văn mỉm cười, không trả lời. Hành khách kéo nhau lên bến ồn ào, đợi cho đoàn người loãng ra, anh mới đưa mắt nhìn cô gái để ra dấu cho nàng bước theo mình, nàng dịu dàng cử chỉ ngoan ngoãn như một cô em gái, làm anh chợt xúc động, đến bây giờ anh mới có dịp nhìn rõ cô gái, trông cô nàng nhỏ nhoi, khuôn mặt đẹp với cánh mũi thuôn dài, và đặc biệt đôi mắt cô vời vợi lay láy, nhưng có lẽ, anh thấy trên khuôn mặt đó như thiêu thiếu một cái gì? Ừ nhỉ, một vết sẹo nho nhỏ trên mép tóc gần thái dương như của Sớm Mai. Anh nghĩ ra điều đó nên mỉm cười bâng quơ….


Lên tới đường, Văn đón cho cô gái chiếc xe.


- Tôi cám ơn ông thật nhiều.


- Chúc cô và ông anh của cô thật nhiều may mắn


Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, cô gái còn quay lại, tiếng cô bay trong gió, nhưng Văn vẫn nghe rõ.


- Ông đừng để mất cô Sớm Mai nghe ông.


Văn vẫy tay và gật đầu. Nghĩ mà buồn cười cho mối tình như chiếc bóng của mình. Làm sao anh quyết đoán được điều gì nơi Mai, anh cảm thấy mỏi mệt nhưng không sao rời bỏ được hình ảnh xem chừng quá thân thiết, mến yêu. Anh nôn nao khi nhớ đến nụ cười thật tươi với cánh mũi chun lại thật đặc biệt mà anh thèm hôn trên đó


Sớm Mai! Viết đoạn rời này cho em, khi chú biết hiện giờ em đã qua hết đoạn đường gần bốn trăm cây số để tới một nơi em thích. Đó là một thành phố, bước tới nơi nào em cũng hình dung ra được những cuộc tình lẩn khuất trong hơi sương, đồi cỏ, vườn hồng, bờ hồ…Hầu hết chúng là mối tình, hầu hết là mùa xuân, nhưng có một mối tình, có một mùa Xuân mà chú chưa thể nói hết với em trong mỗi lần gặp gỡ. Đó là câu tỏ tình mà chú muốn thố lộ suốt bốn năm qua.


Xin em đừng trả lời: “Hãy còn quá sớm…”


. thụyvi
(Saigon, tháng Chạp 1971)
 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage