dnnp - ngô vàng

 

 

 

 

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:

Chuyện về một chiếc cầu định mệnh

 

* tạp bút 

 


Tôi vẫn nhớ hoài về câu chuyện chiếc cầu định mệnh do một lần nào đó, trời cao đã run rủi cho tôi gặp phải trong dịp về Cần Thơ làm việc. Câu chuyện mới thoạt nghe qua thì buồn não nuột lắm, nhưng khi ta càng nghe kỹ lại thì chuyện hóa ra… mắc cười! Bởi lẽ, chúng ta dù sao cũng chỉ là những người bàng quan ngoài cuộc và nỗi đau này có chăng cũng chỉ vẫn là nỗi niềm riêng tư của những người đã tình nguyện vướng mắc vào mình. Dù nhận định hay dở thế nào đi nữa thì chuyện cũng đã là một "Love story" xảy ra rồi và các nhân vật trong chuyện bây giờ mỗi người đã một nơi và yên phận. Tôi bâng khuâng thắc mắc hoài, không biết bây giờ họ có vui hay buồn với cuộc sống mới hay không?! Và thành thật thú nhận: tôi cũng chỉ là một phàm nhân trong xã hội: Bàng quan thế sự cho khỏe tấm thân!


Lại vô tình trong cố ý khi xe dừng lại trước quán cà phê mang tên tây ta lộn xộn: Tình Lỡ Coffee Quán. Tôi bật cười chợt nhớ một năm nào nơi cánh đồng trơ gốc rạ, bên ly cà phê sữa đầu đông với Tình Cờ Quán! Thôi dù sao sự tình mình cũng đã lỡ bước chân vào đây rồi thì kinh nghiệm lần này tôi quyết lòng không thèm gọi thức uống dễ gây nhạy cảm năm nào này. Cô hàng nước bước ra chào duyên dáng. Ồ, quả không lầm lẫn đi đâu được: đúng là người đẹp với chiếc áo bà ba miền sông Hậu. Nước da trắng nõn nà, cặp mắt bồ câu mơ màng chơm chớp. Chiếc miệng xinh xinh nhỏ nhẹ chào mời:


- Anh Hai vào uống nước. Anh Hai dùng chi?


Tôi gật đầu mà con mắt lom lom nhìn cho đã con ngươi đến cô gái Hậu Giang này:


- Chào cô. Quán cô đẹp quá.


Cô hàng nước lém lỉnh như hiểu ý khách muốn khen gì [Bởi câu này có lạ lùng với hàng ngày cô nghe cô đâu!] Tôi chưa kịp suy nghĩ ra cho thức uống nào nên hỏi bâng quơ cho có lệ:


- Vậy ở đây, cô em có đồ uống nào đặc biệt nhất cho tôi đây?


Cô hàng nước cười cười như thể đang che giấu một điều gì đó hơi khó hiểu:


- Dạ, quán em có món cà phê sữa đá hột gà so.


Trời ạ, lại cà phê sữa! Định than thở trong lòng để chờ nghĩ ra món gì khác hơn, nhưng, cái chữ "nhưng" ác nghiệt lúc nào cũng quấn vào người mang hồn lãng mạn như tôi, đầu óc muốn chối từ nhưng miệng thì như phải... "tâm bất tòng lực" mà hớn hở phát thanh:


- Yeah..! Món đó tôi... thích dữ lắm à nghe.


Cô hàng nước quay lưng bước vào trong quầy pha chế mà miệng cứ cười cười cái gì đó khiến cho lòng yêu hoa của tôi chợt được một thoáng "Tám mơ trăng" tự hỏi: Hỗng lẽ cô nàng chịu quá trời chịu cái dung mạo "number one" của mình? [số 1 tong teo đó bà con ơi!]

 

Nguồn: Internet.


Tình Lỡ Coffee Quán nằm thơ mộng bên bờ sông Hậu. Nhìn thẳng xa xa trước quán là chiếc cầu Cần Thơ mới tinh vừa được thông lưu không bao lâu. Chiếc cầu treo to đẹp nhất nhì vùng sông nước. Chiếc cầu cao chênh vênh cho khách nhìn từ dưới ngước lên và rợn người khi đứng trên lan can cầu nhìn xuống để thấy dòng nước cuốn lục bình trôi cuồn cuộn về tít đâu đó, không ít người có ý nghĩ: nếu mà mình... thì ra sao nhỉ?!


Đang miên man suy tư chuyện trời biển, tiếng cô hàng nước cất lên:

 
- Mời anh Hai dùng cà phê sữa đá hột gà so cho đã khát.


Tôi giật mình đón nhận ly nước và miệng vô thức hỏi thăm:


- Cô chủ quán ơi, hồi nào giờ ở đây có ai dại dột đứng trên cầu nhảy xuống dưới sông không cô?


Cô hàng nước tròn mắt nhìn tôi và cô cười thật to:


- Trời, anh Hai ở đâu mà không đọc tin báo đăng hoài mấy cặp tình nhân vì ngang trái tình duyên mà bỏ công leo lên mút chỉ cầu cao rồi xúm nhau nhảy xuống sông sâu hun hút hay sao?


Rồi giọng cô xuống thấp lâm ly hơn:


- Lần nào tụi nó cũng chết ráo trọi! Em tội nghiệp cho ba má chúng nó quá chừng! Lần nào chuyện đó xảy ra thì gia đình cũa họ cũng đều ghé quán em để chờ đợi tin của mấy ông thợ lặn mò xác. Quán em hồi mới cất có thầy coi địa lý rồi, chỗ này đắc địa nên quán em có khách dài dài. Hé… hé..!


Nghe cô cười, tôi bỗng giật mình hụt hẫng về hình tượng ban đầu với người đẹp miền Tây và lòng tự hỏi: Ai bày ra chi chuyện tấm mề đay hai mặt?


Biết cô hàng tuy xinh đẹp nhưng có máu… nhiều chuyện, tôi bông phèn cho qua giờ nghỉ chân:


- Cô em à, rồi hồi đó tới giờ, có cặp nào nhảy xuống sông sâu này mà không chết không cô?


Bỗng tự dưng cô hàng nước xịu mặt xuống và nhìn tôi bằng đôi mắt thăm thẳm âm u, nhưng giọng nàng vẫn ào ạt như tiếng gió ngoài sông làm dâng nước triều lên:


- Dạ có chứ anh.


Tôi ngạc nhiên hỏi dồn dập:


- Sao hên quá vậy? Cô mau kể cho tôi nghe với Mấy người đó bây giờ họ ở đâu? Làm gì? Có mạnh phẻ hông?


Cô hàng nước xinh đẹp buồn rầu nhỏ giọng:


- Anh Hai ơi, tình duyên nào em nghĩ cũng là số mệnh! Người nhảy cầu tự vận hôm đó chính là chuyện bi đát của con bạn thân của em. Chuyện này em rành lắm, nếu anh thấy ham chuyện phương xa thì em sẵn sàng kể lại cho anh nghe làm quà để mai mốt anh đi ngang qua ghé quán em ủng hộ.


Nói xong cô lại chợt cười hè hè, liết mắt dọc ngang. Tôi sung sướng hơn bắt được vàng vì máu ham nghe chuyện lạ đang trào lênh láng trong đầu.


- Quá hay, cô mau kể tôi nghe. À, cô cho thêm một ly cà phê đá và gói thuốc con mèo nghe.


Cô hàng te te chạy vào quầy làm cà phê và mau chóng mang đầy đủ hàng ra cho người khách đang lạ thèm nghe chuyện buồn thiên hạ mà tự khiến xui khiến cho gần gũi với cô nàng hơn.


Cô bắt đầu vào chuyện:


Chuyện là như vầy nè: Ba bốn năm về trước, con Tám Nhát quen thằng Ba Khù từ hôm nó đi học bị bể bánh xe đạp. Thằng Ba Khù vá bánh xe cho nó mà không ăn tiền, và cảm nghĩa này nó yêu thằng Ba Khù. Nhưng chính yếu cũng vẩn là do thằng Ba này tuy tên Khù nhưng nó lại rất điển trai. Ba má con Tám Nhát buôn bán hàng lớn bằng ghe chài trên sông nên cũng rất khá giả. Thấy thằng Ba Khù nhà nghèo, ỗng bả đâu có chịu cho tụi nó quen nhau. Ỗng bả cấm đoán đủ thứ, thậm chí ỗng bà dám bỏ tiền ra mướn mấy thằng mặt rô tới hỏi thăm sức khỏe và xin tí huyết của thằng Ba Khù nữa kìa!


Bị gia đình cấm đoán đủ điều, con Tám Nhát cũng không ít lần bị ba má nó trói đánh ngoài gốc cây mận hồng đào sau vườn và mặc dù bị kiến vàng đeo cắn rấm rức, đau nhói từ đường hẽm cho đến mặt tiền trên thân thể mỹ miều của nó, nó cũng vẫn gan lì khi ai hỏi nó có đổi ý gì không thì nó vẫn mạnh dạn xác nhận là đời nó chỉ duy nhất có anh Ba Khù mà thôi. Hết thuốc chữa nó rồi!


Chuyện bắt đầu lớn sự là một hôm trời mưa lâm thâm và không biết từ bao giờ ba má nó đã nhận lời cầu hôn củũa ông chủ nhà máy xay lúa ngoài Quốc lộ 1 cho đứa con trai lớn ông ta. Chàng này cũng đẹp trai, ăn nói có duyên và nghe nói đang làm y sĩ gì đó ở ngoài thị trấn. Con Tám Nhát có gặp anh này đôi lần khi nó đi khám sức khỏe ngoài huyện. Hỏi nó có bằng lòng anh chàng đẹp trai học thức này không, nó chỉ ậm ừ, đầu lúc lắc chẳng buông lời rằng chịu hay không. Ai cũng đoan chắc rằng nó đã vô phương!


Chiều hôm 29, sau một ngày tiệc tùng khoản đải đàng trai, ai ai cũng mỏi mệt, mạnh ai nấy lăn đùng ra ngủ. Con Tám Nhát lén mở cửa nhà sau leo rào trốn ra bờ sông để đến chỗ nó hẹn hò với thằng Ba Khù mà cùng nhau quyên sinh hầu mong muốn cho mau được kết thúc cuộc tình ngang trái bị các bậc sinh thành ngăn cản. Chúng nó đã quyết lòng như vậy rồi! Trời dần tối, đèn trên cầu sáng rực, hai đứa nó nắm tay nhau lần bước theo lan can thành cầu cho đến chỗ cao nhất của chiếc cầu. Chúng dừng lại, ôm nhau khóc lóc thảm sầu. Thằng Ba Khù thổn thức trong tiếng nói chan hòa nước mắt:


- Kiếp này đôi ta không trọn nghĩa phu thê, anh hẹn em cùng về bên kia thế giới gặp lại, chắc chắn ở đó mình sẽ không gặp lại hai ông bà già hắc ám cản ngăn. Anh là chồng nên anh... nhảy trước, khi anh tõm xuống tới dưới rồi em phóng theo liền nghen.

 

Nguồn: Internet.


Nói xong thằng Ba Khù phóng mình qua thành cầu thật dũng mãnh. Tiếng dội “ùm” vang lên trong đêm vắng nghe thật là rùng rợn. Con Tám Nhát nãy giờ ủ rủ mong cái chết đến cho mau để tránh chuyện đời oan nghiệt không như ý. Thấy thằng Ba Khù nhảy cái đùng xuống sông và mất hút trong màn đen ghê rợn, nó hãi hùng và phản xạ kêu thét lên: “Bớ bà con, anh Ba Khù nhảy sông tự vận.” Mắt nó hoa lên như tóe ngàn tia lửa đỏ và... trong những tia lửa đỏ đó nó bắt gặp hình dáng của anh y sĩ đẹp trai nhà giàu, trí thức mà hồi chiều này cùng ba má anh ta đến nhà làm lễ dạm hỏi nó. Thế rồi nó quyết định còn nhanh hơn tia chớp: Mất Ba Khù vá xe đạp thì thay vào người khác sáng sủa hơn. Nó đâm đầu chạy một mạch trở lại chân cầu để về nhà chờ ngày lên xe hoa lộng lẫy.


Nói về số phận bèo bọt của Ba Khù đáng thương thì lại càng thưong tâm hơn nữa: Sau khi nó phóng minh xuống sông sâu thì chẳng may lúc ấy có nguyên cả một dề lục bình to tướng đang trôi qua cầu, không biết khách giang hồ buôn bán trên sông nào bị bể "ba ông đầu rau"không dùng được bèn quăng đại lên dề lục bình nên khi Ba Khù vướng đám lục bình nó không bị chìm xuống sông nhưng mà đầu của nó bị va vào cái ông táo hết xài này nên máu chảy tùm lum. Đau quá, nó quên chuyện tự vận hồi nãy của nó. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, thằng Ba Khù nhanh nhẹn bơi vào bờ để mau kiếm cái gì đó băng bó cho bớt chảy máu. Lên đươc bờ rồi, Ba Khù chợt nhớ đến người yêu, nó bụm đầu, chắc lưỡi hít hà: hỗng chừng người yêu Tám Nhát của nó giờ này đã làm mồi cho cá sông Hậu rồi chăng? Thôi thì dù sao số mệnh cũng an bài, hơi đâu lo nhiều cho mệt tim. Nó quày quả bước về nhà nó. Thiên bất dung gian, mới giữa đường nó gặp lại con Tám Nhát sau giờ phút kinh hoàng và trên đường về nhà đói bụng nó ghé quán khuya ăn cháo lòng lót dạ. Kể tới đây cô chủ quán xinh đẹp ngưng lại nhìn tôi và hỏi:


- Anh Hai có biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa không?


Tôi lắc đầu thực tình không hiểu, cô nàng tiếp lời trong tiếng cười sặc sụa:


- Trời ơi, không hiểu thiệt hà anh Hai? Đơn giản quá mà. Thằng Ba Khù nổi trận sung thiên, nó vả vô mỏ con Tám Nhát liền tù tì cả trăm cái, vừa tát, nó vừa chửi rủa thậm tệ: “Đồ quân phản bội, đồ thứ hèn nhát. Ừ, mà ba má mày đặt cho mày tên Nhát cũng là phải thôi. Từ rày về sau đừng bao giờ mong tao vá xe đạp miễn phí nghe con đàn bà ngọt miệng mà lòng gian tráo trở.” Lúc ấy thiên hạ bu đến rần rần, thằng Ba Khù thấy tình hình không êm cho nó nên nó co giò chạy một mạch mất hút trong màn đêm. Con Tám Nhát không dám khóc lớn. Nó bụm mặt lủi thủi về nhà nó với hy vọng anh chồng mới sẽ mang lại cho nó sung sướng hơn nhiều với cái thằng vũ phu Ba Khù này.


Tôi muốn cười nhưng cố nén:


- Rồi sau đó hai người ra sao hở cô em?


Cô hàng nước lại ủ rũ buồn buồn sẽ giọng:


- Anh Hai dư đoán mà còn làm bộ hỏi em? Thằng Ba Khù bỏ xứ đi đâu mất tiêu. Con Tám Nhát bị bên nhà chồng từ hôn nên cũng buồn lòng bị bệnh tâm thần một thời gian.


Tôi thực sự cảm thương tới đoạn này nên buột miệng:


-Bây giờ em có biết cô Tám Nhát ra sao không?


Cô hàng nước lắc đầu ngoay ngoảy, nhưng sao tôi mơ hồ thấy hình như mắt cô ngân ngấn.


Giờ ra đi cũng phải đến khi chuông điện thoai của tôi réo vang. Tôi gọi cô hàng nước trả tiền và từ giã. Cô nhìn tôi thật lâu rồi nói:


- Không biết quỉ thần nào xui khiến cho hôm nay để em tự nhiên kể cho anh Hai nghe chuyện tình cay đắng mà kết cuộc cũng vô cùng tào lao này. Lâu lâu anh Hai có đi ngang qua đây nhớ ghé uống nước ủng hộ em nhen.


Tôi gật đầu và tự hứa trong lòng, hễ có dịp là tôi sẽ không quên ghé lại thăm cô hàng nuớc vùa xinh đẹp, vừa vui tính này.

 

Nguồn: Internet.


Xe chạy một đoạn xa, bỗng dưng xì bánh. May mắn ven đường có một chòi lá đề bảng bơm vá xe đạp, Honda. Tôi ngừng xe lại. Một anh chàng dáng người lam lũ nhưng không giấu được nét bô trai ra chào đón. Nhìn tấm gỗ ghi hàng chữ quảng cáo sơ sài và trật chính tả: “Ba Khù dá se chấc lượng”.


Tôi đang chuẩn bị trả tiền vá xe thì có một cô bé bán vé số đang dáo dác như tìm kiếm người quen, bỗng nó kêu ồ lên:


- Chú Hai, có phải chú hồi nãy uống nước ở Tình Lỡ Coffee Quán không?


Tôi gật đầu và thắc mắc:


- Có chi không cháu?


Con bé mau miệng trả lời:


- Cô Tám Nhát chủ quán nhắn chú bỏ quên cái hộp quẹt "dip bô" gì đó. Chú quay lại lấy.


Rồi nó cười cầu tài tiếp lời:


- Làm ơn cho chú, vậy chú mua cho cháu vài tờ vé số đi.


Tôi sửng sốt và như mê loạn cho những chuyện lạ lùng vừa xảy ra với mình. Tôi mơ hồ bắt gặp anh chàng vá xe đang quay mặt cười bí hiểm?


ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 8-3-2011)

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage