dnnp - đỗ xanh

 

 

 

 

 

 

Chuyện vô duyên ở bến đò


* tạp bút

 

Nghe tin Ngô Vàng bị mổ mắt, mổ tai, hiện đang dưỡng bệnh ở quê nhà,  Kiến Đen hướng dẫn tôi, Đỗ Xanh, và Mây Hồng đi thăm. Chúng tôi tới đầu làng Vên Vên là đụng ngay quán cà phe của Tám Nhiều chuyện. Bước vào quán, tôi thấy một bà sồn sồn ngồi kiểu nước lụt trước quầy thu tiền. Vốn là độc giả tập “Chuyện dai Tám Tàng” tôi biết ngay đó là mụ tú bà về hưu. Tôi né ánh mắt của mụ. Ba chúng tôi ngồi xuống ghế.

 

Tú bà: “Nấy mống mày rui cha đâu.”

 

Kiến Đen: (thì thầm) Bả nói lái “mấy mống này chui đâu ra?”

 

Tú bà: “Ra có châu ve có trỏng mà con lòng.”

 

Kiến Đen: (thì thầm) Bả nói: “Cha có râu trông có vẻ là con mòng.” Ý nói có tiền.

 

Nghe thế Đỗ Xanh hết hồn, ngay lúc đó cô hầu bàn bước ra hỏi Kiến Đen “Ăn hai muống gzì?”

 

Kiến Đen: (thấy cô này đẹp bèn đâm ra nói ú ớ) Ơ ơ.. cho ông lão đây một tô phở tái nạm gầu gân sách, Bà chị này một tô vịt hầm gừng măng nấm. Còn tui ư ư một ly cà phê sữa tươi hột gà con so.

 

Mây Hồng: (mau miệng) Cô Ba, cho hỏi thăm, cô biết nhà ông giáo Tám Tàng ở đâu không.

 

Cô hầu bàn: Cái ôn ốm nhách thông thái biết 5 thứ tiếng phải hôn? Phải hả. Cả cái bến đò Vên Vên này ai mà không biết ổng. Bạn thân của ổng ngồi kia kìa (chỉ tú bà) có gì cứ hỏi bả. Tui dzô bếp nghen.

 

Mây Hồng: Biết 5 thứ tiếng! Là những tiếng gì vậy?

 

Kiến Đen: Chắc ổng nổ…

 

Tú bà: Bạn tui ảnh nói tiếng Nga như Pútin. Nói tiếng Mỹ còn sang hơn Ôibamá. Còn tiếng Tây tiếng Tàu  thì khỏi chê. Ảnh đọc truyện chưởng bằng chữ Tây và đọc sách triết bằng chữ Tàu.

 

Đỗ Xanh: (nói mỉa) Thế còn tiếng Miên.

 

Tú Bà: (nhái tiếng Bắc) Ối giời ơi, tiếng Miên thì ảnh dzành sáu câu. Ảnh vẫn kuấn xà dzông làm thơ tình bằng tiếng Miên hằng đêm.

 

Kiến Đen: Nghe nói ổng bị bệnh tắc… tê tê.

 

Tú bà: (chồm người tới) Hả! Ảnh bị bệnh tương tư hả. (chớp mắt mơ màng) Ủa tui nào có hay.

 

Mây Hồng: Thôi đi, anh tôi bị Tê Tê là bị tam tai, là bị tứ tai, … tức là bệnh thúi tai đó.

 

Nguồn: Internet.

 

Mây Hồng vụt đứng lên, tôi và Kiến Đen đứng lên theo. Tôi vội moi tiền đặt lên bàn dù chưa được ăn uống cái gì. Ba chúng tôi bước ra quán rồi xuống thuyền qua sông vào làng Vên Vên. Ngồi trên thuyền, tôi nói nhỏ chỉ mình Kiến Đen nghe, “Ê! Cũng may, Mây Hồng không mang theo cái búa chẻ đá.”


ĐỖ XANH

(Elk Grove, California 16-3-2011)

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage