dnnp - ngô vàng

 

 

 

 

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG

 

Cũng coi như ta gặp người xưa...

 

* tạp văn

 

Cũng lại quán cà phê cóc của dì Hai Lành nơi góc phố. Tiếng cười nói ồn ào pha lẫn tiếng muỗng ly khua lách tách vẫn là đặc trưng muôn thuở của những quán cà phê bình dân đắt khách ở xóm nhà nghèo. Hầu như mọi khuôn mặt thân quen hỗm rày đều hiện diện đầy đủ: từ trai tơ như thằng Hai Lúa đến tuổi sồn sồn như chú Năm Cự v.v… và cuối cùng nhân vật với nhiều đề tài bất hủ, đại diện duy nhất cho phái yếu trong xóm đi nhẩm cà phé sữa ông Thọ nơi chốn ba quân là mụ Tám Miền. Thằng Hai Lúa là người đầu tiên mở hàng cho buổi chợ "2x4" này:
- Bà Tám ơi, chuyến du lịch Campuchia do mì tôm tài trợ về có gì là lạ kể nghe chơi bà Tám?


Bà Tám Miền rít một hơi dài để khói thuốc Hero thơm lựng được tràn trề trong 2 trái phổi lép kẹp của bà. Có lẽ đợi cho khói thuốc tập hợp lại đúng quân số tiểu đoàn nicotin trong người, bà mới chậm rãi nên lời:
- Vui và đã lắm bây ơi! Người ta cho tao đi thăm đủ hai chùa tháp vàng bạc bên đó. Ăn uống thì thôi lê mê hết chỗ chê! Có lẽ giá trị phần thưởng hơi ít nên tụi nó chỉ đãi cho tụi tao ăn toàn là... mắm bò hóc không hè! Hồi lúc đầu tao ăn thấy ngon vì lạ miệng, dần dần về sau… ngán thấy bà tổ! Bữa sáng chót để chuẩn bị hồi hương, nhà hàng cho dùng món lạ: Bánh mì đặc ruột nóng hổi, chấm với súp… mắm bò hóc.


Chú Hai Cự cười rổn rảng châm chọc:
- Ngon dữ hôn bà Tám?


Bà Tám cười miệng méo xệch:
- Mày qua đó ăn đi rồi biết ngon dở.


Cả quán được dịp cười rộ ầm ầm. Bỗng bà Tám Miền đưa tay lên trời, miệng bà chu chu, suỵt suỵt như để cho mọi người tập trung chú ý vào câu chuyện mà bà ta sắp nói:
- Chuyện ăn uống, tao già cả rồi nên không quan tâm đến đâu! Chủ yếu của tao là muốn được đi ngắm cảnh đẹp xứ người. Điều mà tao khoái nhứt là cô trưởng đoàn hướng dẫn du lịch rất lịch sự. Cô ấy tuy già già nhưng vẫn còn đẹp lắm, cổ nói tiếng Việt tới trình độ bây lấy cái mền che kín mít cổ lại mà khi giọng oanh vàng thảnh thót của cổ thốt lên, đứa nào biết cổ là người bản xứ thì bắt tao kêu bây bằng ông nội tao cũng chịu! Tao đây là "nình bà" mà tao còn mê mết, huống hồ gì mấy thằng cha sáu bảy bó không "quỵ" mới là chuyện ngộ à nghen.


Đang diễn thuyết ngon lành, bà Tám Miền chợt ngưng giọng. Tay nâng ly cà phê nguội ngắt lên môi tợp kêu cái rột.


Thằng Hai Lúa láu táu, tự dưng nhìn về phía bàn có ông giáo già Út rồi nói câu trớt quớt:
- Chà, chắc cổ cũng cỡ tuổi thầy Út nhà mình à ta?


Bà Tám Miền quắc mắt nhìn nó:
- Hỗn láo nghe mậy. Tự nhiên kẹp ông giáo vô chuyện này chi vậy mậy?


Thằng Hai Lúa như biết lỗi, ó bèn... nín thinh nín thít. Bà Tám Miền tiếp tục chuyện còn đang dang dở:
- Thấy cô trưởng đoàn đẹp mà có "diên", tao lân la làm quen và xin chụp với cô ta một tấm hình lấy liền để đem về đây làm kỷ niệm. Lúc nào buồn buồn tao lấy ra coi chơi. À, cô ta còn ghi lại hàng chữ "lu nịm" nữa chứ. Nói không phải khoe tụi bây, chứ tao lúc đó nổi trội hơn mấy người trong đoàn đi du lịch là vì cô trưởng đoàn có tình cảm với tao hơn mấy người khác.
Dì Hai Lành nãy giờ bận pha chế cà phê giờ hơi lơi tay nên lên tiếng:


- Dì Tám làm sao mà dám nói cô trưởng đoàn nước ngoài có cảm tình với dì hơn mấy người khác?


Bà Tám Miền cười ha hả ra vẻ đắc thắng:
- Sao hỗng hơn mấy người kia được, bằng chứng là cô ta hay nói chuyện riêng và hỏi thăm tao đủ thứ. Cổ nói hồi xưa cổ có đi học ở Việt Nam mình bốn năm năm gì đó. Hèn gì mà cổ nói tiếng Việt rành rẽ quá!

 

Nguồn minh họa: Internet.


Nói xong như sợ mọi người cho mình nói xạo, bà Tám liền móc trong túi áo bà ba ra một tấm hình màu còn mới tinh. Mọi người chuyền tay nhau xem. Ai cũng trầm trồ, không tiếc lời khen ngợi người đẹp xứ ngưới. Tấm hình lần lượt được chuyền tay cho mọi người trong quán, rồi cuối cùng tấm hình ấy cũng tới tay ông giáo Út già ngồi khuất tận ở cuối quán. Tay ông run run, mắt nhiu nhíu nhìn thật lâu tấm ảnh. Ông mấp máy môi như hát bài gì đó...


Chiếc loa trên tường cũa quán dì Hai Lành bỗng chuyển sang nhạc buồn buồn với giọng hát của ca sĩ Thái Châu: Mười năm không gặp, tưởng tình đã chết....


Ông giáo Út già như vô hồn, lẩm bẩm hát nối theo ca sĩ Thái Châu:
- 50 năm sau, tình cờ gặp nhau.....!
 

 

ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 20-5-2011)

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage