CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG
Bức thư tình sau 45 năm không
gặp...
* tạp văn
Một buổi trưa đầu mùa hè nóng hầm hập, sau ngày
được nhìn lại tấm hình của cố nhân, nằm đu đưa trên chiếc võng trong
nhà, Ngô Vàng tôi đang lim dim mắt để hồn mình từ từ được trôi dần
vào giấc mộng Nam Kha. Bỗng dưng có tiếng gõ cửa gấp gáp, kèm theo
giọng nói rổn rảng của mụ Tám Miền:
- Thầy Út đâu rồi? Có ở trong nhà không?
Giật mình tỉnh rụi, tôi ngồi bật dậy và lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy dì Tám?
Bà Tám Miền bước vào nhà, con mắt ngó láo liêng tứ phía rồi nhỏ
giọng:
- Có cô nhà không thầy Út?
Tôi hết hồn, chân bỗng run bần bật, hỗng lẽ mụ tú bà nghỉ hưu này
muốn… Tôi ráng bình tĩnh trả lời:
- Có chuyện gì mà dì Tám hỏi bà xã nhà tôi vậy? Bà xã tôi đi về
ngoại sấp nhỏ có việc từ sáng rồi. Có lẽ tới chiều mới về.
Trời trời, nói xong tôi hết hồn. Hỗng biết bà độ sao mà lại thiệt
thà khai báo ráo trọi là mình ở nhà mình ên như vậy.
Bà Tám liền cười ỏn ẻn:
- Hú hồn! Thôi, tôi tỏ đôi điều với thầy Út rồi tôi về liền. Hì hì,
ở lâu sợ hàng xóm dị nghị. Số là hôm đi du lịch bên Campuchia, tôi
có gặp cô trưởng đoàn hướng dẫn du lịch bên đó và hai dì cháu tâm sự
thiệt nhiều. Vô tình trong lúc nói chuyện vu vơ với cổ, tôi có nhắc
đến thầy Út hồi 45 năm về trước có cô bạn học chung là người Cao
Miên. Cô trưởng đoàn hỏi tới và cuối cùng cô ấy nho nhỏ nói là cổ
biết thầy. Lúc chia tay, cô ấy có đưa cho tôi một lá thư và dặn dò
thật kỹ là khi nào về tới nhà, nhớ trao thư này lại tận tay cho
thầy, không được để ai khác nhìn thấy, nhứt là cô nhà.
Bà Tám nói tiếp với giọng điệu hàm ý như để kể công:
- Hôm ở ngoài quán, tôi muốn giữ bí mật cho thầy nên không nói ra.
Lúc thầy mải mê xem tấm hình, tôi liền địa địa, nghía nghía xem thầy
thế nào? Thấy cái mặt nhăn nhăn, hai mắt nháy nháy của thầy là tui
biết ngay chóc, đích thị bà lang trọc cô ấy là bồ cũ của thầy chớ
không còn ai vô đây nữa rồi!
Bà lại cười hi hí như để chờ tôi tỏ thái độ vui mừng pha lẫn nỗi sợ…
vợ hay chăng? Tôi thản nhiên nhìn bà rồi nhẹ nhàng cám ơn! Biết
không xơ múi được gì thêm trong chứng cớ cho chuyện tình riêng tư về
ông thầy Út già này, bà Tám Miền uể oải từ giã ra về.
Nguồn minh họa: Internet.
Thấy bà Tám khuất dạng sau cánh cổng nhà, tôi vội vàng rọc phong bì
ra xem mà tim tôi cứ đập thình thịch!? Bì thư còn mới tinh nhưng lá
thư viết bằng giấy học trò bên trong lại vàng úa, chừng như đã bao
năm rồi mà người viết chưa gửi được đến tay người nhận. Bức thư được
viết bằng chữ Khmer nguyên gốc. Cũng may, ngày xưa tôi đã được cô
bạn Thạch Xà Rông này phụ đạo với hai thứ ngoại ngữ: Francais và
Khmer.
Bức thư được Ngô Vàng tôi phân tích là người viết hai lần vào một lá
thư cũ. Phần trích nhạc thì đã viết từ ngày 29-02-76 còn phần nhờ
chuyển thì còn mới ràng ràng chen vô trong ngày gần đây thôi! Ngô
Vàng tôi phiên dịch ra như thế này:
Nam Vang ngày 30-02-2011.
Bòn Ngô Vàng thương nhớ,
Sẵn Madam Tám Miền về nước, Thạch Xà Rông nhờ Madam chuyển đến bòn
nỗi lòng day dứt chuyện 45 năm về trước:
Mười năm cách biệt - hình như bòn đã
Quên câu yêu thương ta trao cho nhau.
Bòn ơi! Bên kia còn chăng nhung nhớ?
Như ơil (*) hôm nay thấy mưa trở về! (**)
Bòn ơi. aurevoir
Thạch Xà Rông.
Hình như đoạn nhạc này được viết sau khi nàng về nước được 10 năm.
Đã hưu trí rồi, sui gia Đông Tây đầy đủ, con cháu nội ngoại đùm đề,
liệu Ngô Vàng tôi còn dám làm gì đây nhỉ? Thôi thì... gửi tình thư
cho gió để được trôi theo mây trời mà tìm về nơi vĩnh cửu lãng quên.
Ghi chú: 2 bức thư gốc [chỉ là 1] được gửi kèm theo để chứng minh
cho chuyện tình Ngô Vàng kể. Kiến Đen post giùm cái thư nào mà rõ
nhất để bà con mình dễ đọc.
Gửi riêng cho Kiến Đen chìa khóa để mở thư viết bằng tiếng
Campuchia: quay lưng tờ thư lại khi đọc hoặc đem đặt trước tấm gương
thì tha hồ.... nói tiếng Lào luôn!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 24-5-2011)
(*) em (tiếng Khmer).
(**) Trích có pha chế bài hát Mười năm tình cũ của nhạc sĩ
Trần Quảng Nam.
|