Những
từ ngữ mất nghĩa nhưng vẫn được dùng thoải mái
* tản mạn
Lời nói đầu: Blog
14-7-11, Kiến Đen nêu ra nhận xét về sự khác biệt giữa văn hóa Việt
và Mỹ qua biểu tượng ngôn ngữ. Có lẽ Kiến Đen chỉ muốn người đọc
cười ngạo hay cười khà cho đỡ buồn. Thật ra tự chúng ta cũng có rắc
rối về văn hóa Việt của chính mình. Nó cũng ấm ớ “rằng vui thì thật
là vui…”.
Trước hết, tôi xin nêu ra
một vài chữ thường dùng hàng ngày:
Xe đò: Dân ta thuở
trước sống bằng nghề nông. Nước là huyết mạch của nghề nông, vì vậy
làng xã thường lập bên cạnh con sông. Không những cung cấp nước,
sông còn giúp cho sự chuyên chở. Phương tiện di chuyển chính là con
đò. Ngày nay, thành phố mọc lên không cần bên bờ sông nữa. Phương
tiện di chuyển là xe không phải đò. Dân ta vẫn nhìn thấy nó là chiếc
đò, nên bèn gọi là xe đò.
Quá giang: Tiếng
Hán, có nghĩa là qua sông. Cũng giống như trên, từ này có cùng nguồn
gốc trong bối cảnh làng xã bên cạnh con sông. Khi qua làng bên, ta
phải đi qua sông. Nhưng bây giờ, ta từ trường đua Phú Thọ bước ra,
hết tiền đi xe. Ta cười ruồi với ông khách có chiếc xe máy, “Xin cho
tui quá giang tới ngân hàng…” mặc dù trên đường đi chả có con sông
nào cắt ngang.
Tóc thề: Thuở trước
nam và nữ đều để tóc dài. Nam thì búi tó củ hành, nữ thì vấn khăn.
Trai gái mỗi khi hứa với nhau thường cắt một lọn tóc mai rồi lập lời
thề, “Khi nào tóc dài tới vai chúng ta sẽ…”
Đôi ta quyết một lời thề
Con dao lá trúc đã kề tóc mai
Bao giờ tóc chấm ngang vai
Đôi ta kết ngãi làm hai vợ chồng.
(ca dao)
Tóc thề đã chấm ngang
vai
Nào lời non nước, nào lời sắt son.
(Truyện Kiều)
Dĩ nhiên các cô bây giờ
chẳng có thề thốt với ai. Mặc kệ, hễ ai có tóc dài ngang vai là
người ấy có tóc thề.
Tóc thề xứ Huế. (Nguồn: Internet).
Hôn lễ: Tiếng Hán,
lễ vào buổi hoàng hôn. Hoàng hôn là giao điểm giữa ngày và đêm, tức
thời gian hòa hợp giữa âm và dương. Biểu tượng này dùng để nói về lễ
cưới. Chỉ có điều bây giờ lễ cưới thường vào buổi sáng hay buổi
trưa. Nhiều cặp lấy nhau tính theo giờ tốt cho nên lễ cưới được cử
hành vào buổi sáng, buổi trưa là thường. Nó vẫn là “hôn lễ”. Ai dám
sửa lại là “ngọ lễ”?
Đêm hôm tắt lửa tối đèn:
Lửa là nhu cầu tối cần thiết. Vào thuở dân ta chưa có hộp quẹt, họ
giữ lửa bằng cách lấy một nùi rơm rồi cho nó âm ỉ cháy ngầm. Một khi
không may nó tắt ngúm, khổ chủ chỉ còn nước qua hàng xóm xin mồi
lửa. Không có lửa làm sao nấu nướng. Khóm từ “đêm hôm tắt lửa tối
đèn” ý nói sự cần thiết của tình láng giềng. Tuy ý vẫn còn đúng với
thời nay nhưng hình ảnh đưa ra thì không còn đúng nữa.
Quí vị: Trong hội
trường, diễn giả thường nói, “Kính thưa quí vị…” Xưng hô như vậy là
không đúng vì “quí vị” là danh từ số ít. Đúng ra là phải nói, “Kính
thưa toàn thể quí vị…”
Hảo Hán: Đây là một
trong những từ vô duyên nhất trong những từ dùng sai. Hảo Hán là
người Hán tốt. Nhiều người còn nói chữ, “Ta là một nam Hán tử”. Nói
như vậy có khác gì phủ nhận mình không phải là người Việt. Người ta
thoải mái dùng chữ hảo hán (hán không viết hoa) với nghĩa can đảm,
oai vệ. Không biết họ lấy ở đâu ra cái nghĩa này.
Xin tạm ngừng ở đây, tôi
chỉ đưa ra một vài từ ngữ để mào đầu mua vui. Đây không phải là một
bài nghiên cứu nghiêm túc. Tôi tin rằng nếu để ý, chúng ta sẽ thấy
còn khá nhiều những từ trái tai trong ngôn ngữ thường ngày. Nhưng do
ai cũng dùng, nên ta cũng dùng và coi đó là bình thường.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 15-7-2011)
|