dnnp - ngô vàng

 

 

 

 

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG

 

Chuyện xóm tôi

 

* tạp văn

 

Cái khu phố Quyết Thắng nằm ven quốc lộ của tôi, tuy ngày nay nó đã được danh xưng là lên thành phố nhưng thực ra, nó cũng vẫn chỉ là một xóm nhỏ của miền quê thuở nào [cái thuở đèn dầu leo lét cho mỗi đêm về!] Cũng vẫn chỉ là những con người chân quê thiệt thà nghĩ sao nói vậy! Tôi yêu tiếng xóm nhỏ hơn khu phố thị thành cũng chính là vì những điều ấy.


Gia đình chú thím Tư Sính có cô con gái út tên Mộng Thắm đi xuất khẩu lao động bên Hàn Quốc đã hơn 5, 6 năm nay. Đúng ra theo hợp đồng với nơi làm việc thì cô Út Mộng Thắm sang xứ Hàn chỉ có 3 năm thôi, nhưng vì thấy công việc làm thêm có phần nhẹ nhàng và nhiều đồng won nên cô trốn ở lại. Đùng một cái, chính phủ bên đó có chiến dịch truy quét và phạt tù nặng cho những người cư trú lậu trên xứ họ. Thế là: Ô kìa, ai như cô Thắm đang khăn gói gập ghềnh đi trên đường quê khúc khuỷu để hồi cố hương!


Lần về quê này, cô Mộng Thắm không có ý định ở lại vĩnh viễn với gia đình! Cô về đây là chỉ để hợp pháp cho việc tìm đường trở lại nơi chốn mà cô đã trót lỡ… ghiền món kim chi cay xè trong mỗi suất cơm ăn vội vàng nơi sở làm. Độc đáo hơn, trong một lần tâm sự với cô em vợ nhà tôi, cô bảo:
- Chị Chín Duyên biết không, cuối tháng lãnh lương, thằng bồ mắt hí của em hay dắt em đi nhà hàng "ướt xít" món "cháo trùn hổ" ngon lắm. Đôi lúc để đổi món, nó còn dắt em đi "ướt xít"… món thịt chó hầm kim chi nữa kìa. [Ướt xít: tiếng Hàn là ăn]


Cô Chín Duyên trợn mắt nhìn Mộng Thắm:
- Trời đất ơi! Món nào nghe em tả cũng "ghê rợn gáy" quá vậy Thắm? Ờ, mà "ướt xít" nó ngon ra làm sao mà mới nghe tui bắt… ói vậy bà? [Mới đây mà cô Chín Duyên cũng lây bệnh nói tiếng nước ngoài rồi!]


Cô Mộng Thắm cười khanh khách:
- Bà quê như... cá trê vậy! Tháng sau thằng Kim Sa Wang về đây rồi nó sẽ nấu cho chị Chín ăn thử, chị ăn mà không ghiền là em... bỏ xứ đi luôn!


Cô Chín Duyên nhà ta chỉ biết le lưỡi và lắc đầu cho cái sự "ướt xít" thấy ớn này.

 

Nguồn minh họa: Internet.


Quả đúng như lời Mộng Thắm báo trước, Đầu tháng 5 vừa rồi, anh chàng Kim Sa Wang, hôn phu cô Thắm từ xứ Hàn lạnh lẽo đáp máy bay Korean Air về Việt Nam để dẫn mẹ và hai đứa em gái về nhà cô Thắm xin làm lễ cưới cho anh ta. Chú thím Tư Sính mừng vui ra mặt và thím Tư Sính đi khoe thằng rể khắp xóm với những lời quảng cáo trên cả ước mơ. Nào là thằng rể của thím dù chân đi hơi thọt một chút vì hồi nhỏ bị bệnh sốt bại liệt nhưng nó cũng không thua kém gì diện mạo của Phan An, Tống Ngọc hồi xưa chút nào. Nào là tuy là đàn ông, nhưng nó là đầu bếp khéo tay đứng hạng nhứt nhì ở nước Đại Hàn nổi tiếng môn võ "tê cung đu"! v.v.. Chị Tám Nhiều nghe thím Tư Sính khoe như vậy nên trong lòng chị cũng thoang thoáng… ham ham [Chị Tám còn hai đứa con gái đang đến tuổi cập kê đó mà!] Kể từ ngày đó, hình như lúc nào bà con trong xóm ai cũng bắt gặp chị Tám Nhiều hay đi cặp kè với thím Tư Sính. Hai người thường rù rì to nhỏ với nhau gì đó, xem ra tâm đắc lắm.


Thấy vợ mình hay đi tới đi lui với nhà sắp có rể "ngoại", anh Tám Nhiều cũng ít nhiều xao động. Dù cố ý không suy tư gì nhưng trong đầu anh Tám lúc nào cũng luôn văng vẳng ý định: Ước chi cho hai "hũ mắm" nhà mình may mắn cũng được nếm món kim chi như con nhà người ta. Ước gì... thôi mai làm quen với thằng rể "ngoại" nhà bà Tư Sính. Biết đâu mai này nhờ nó về bển mai mối giùm cho hai ái nữ nhà mình. Anh Tám bật cười ha hả đắc chí cho ý nghĩ quá… độc… hại này và anh hạ quyết tâm: Ngày mai thực hiện thôi.


Cái anh '”Tây" Hàn có thói quen là mỗi sáng hay ra đứng trước cổng nhà ông bà già vợ để ngóng đông nghinh tây. Thấy ai đi ngang qua hẽm chỗ mình đang đứng, anh ta cũng gật đầu cười chào ra vẻ lịch sự. Đã dự mưu từ trước, anh Tám Nhiều dẫn vợ đi ngang qua chú rể Hàn. Anh Tám nở nụ cười tươi nhất từ xưa đến giờ mới có. Anh gật đầu chào chú rể bằng một thứ tiếng nước ngoài sang trọng [mà anh đã cố nghĩ ra từ mấy đêm thao thức!]:
- Seoul Seoul chú rể! Chú có Samsung Kia no?


Chàng Kim Sa Wang không hiểu ông "cố' này nói cái giống gì. Anh ta đoán già đoán non đây chắc cũng là lời chào của người bản xứ. Sẵn có máu tếu trong mình, anh rể Hàn tuông một tràng tiến Hàn đáp lễ :
-Seoul. Seoul. Pác chung hy, deawoo, huyndai, LG, daegu, busan.


Anh Tám gật gật đầu, miệng mỉm cười như thấu hiểu lời anh rể Hàn nói. Anh hất hất mặt quay sang chị Tám Nhiều như để chứng minh kèm theo khoe mẽ trình độ "ăn nói" tiếng nước ngoài của mình. Chị Tám Nhiều cũng biết chút chút tiếng Hàn qua mấy… món đồ mang tên Hàn Quốc nên chị... mắc cỡ tái người cho ông chồng "súp bơ" của mình. Chị thò tay nhéo mông anh Tám một cái đau điếng rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai chồng mình:
- Ông nói bậy bạ không! Hỗng sợ người ta cười cho thúi hoắc cái đầu à?!


Đang ngon trớn vụ đàm thoại bằng “ngoại ngữ” với người nước ngoài mà bị bà vợ "kê tán", anh Tám Nhiều bèn nổi giận đùng đùng, anh quắc mắt lên thiệt dữ tợn nhìn vợ của mình rồi quát to:
- Bà biết cái giống gì mà xía vô chuyện nói tiếng Hàn Quốc của tui?


Chị Tám Nhiều buồn chồng mình lắm, chị không biết nói gì hơn ngoài cách nhìn vơ vẩn lên bầu trời xanh có đám mây trắng đang bồng bềnh bay qua với một con én lẻ loi chao liệng mình ên! Miệng chị vô hồn lẩm bẩm:
- Ăn ở mấy mươi năm, nay mới biết chồng mình cũng… dốt như mình.

 

ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 21-7-2011)

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage