dnnp - đỗ xanh

 

 

 

 

 

 

 

Phiếm về tóc

 

* tạp văn

 

Kiến Đen hí ha hí hởn dẫn Rệp Công chúa vào Từ đường. Hai người chọn một cái bàn gần cửa sổ mở ra sân đình rồi ngồi xuống.


Kiến Đen: Tui có tin vui, hôm qua cụ tổ phụ kiến hiện ra cho chúng ta 3 điều ước.


Rệp Khôn: Có 3 mà chia cho 2 sao đặng. Thôi Khôn lấy 2, còn Đen lấy 1 nghen. OK!


Kiến Đen: Đành vậy thôi, (nuốt nước miếng) vậy đàng ấy ước trước đi.


Rệp Khôn: Tui thương nhà kiến wá, ước gì Rệp Khôn tui trở thành Kiến Ngố.


Có tiếng nổ “cà bùm” và làn khói đỏ quyện hương hoa đồng nội bốc lên. Rệp Khôn biến thành con kiến da đỏ như đồng. Kiến Đen ngẩn người nhìn Kiến Ngố trong bụng nghĩ thầm, “cô này hồi nhỏ chắc…”


Kiến Đen: Tới phiên tui. Ước gì Kiến Ngố nhỏ hơn tui 20 tuổi.


“Cà bùm”, khói đen thui bốc lên khen khét, Kiến Ngố không thay đổi gì cả nhưng Kiến Đen bỗng trở thành ông lão 70 tuổi. Đầu trọc không còn một sợi tóc.


Kiến Đen: (hết hồn run lẩy bẩy năn nỉ) Thôi còn một điều ước chót, Kiến Ngố làm ơn xin cho tui trở lại như cũ. Nếu không, ngay cả mẹ tui có được sống lại cũng không nhận ra tui.


Kiến Ngố: (thờ dài) Ước gì lão già này trở lại như cũ.


“Cà bum”, khói tím bốc lên, Kiến Đen trở lại y chang như hồi nãy, ngoại trừ cái sọ bị tẩu hỏa nhập ma nên chỉ còn lơ thơ chút tóc.

 

Nguồn minh họa: Internet.

 

Ngay lúc đó Đỗ Xanh và Ngô Vàng từ ngoài nắng bước vào.


Kiến Đen: (một tay lau mồ hôi trán, một tay chìa ra về phía Kiến Ngố) Đệ tử xin giới thiệu đây là Kiến Ngố, tiêu sĩ (tiêu = tóc), ở quê mới lên.


Ngô Vàng: Kim-hô chào buổi sáng Zun-hi.


Đỗ Xanh: Chào Ngố! (Rồi nhìn ra ngoài cửa sổ) Cha nào ngồi một mình bất động ở giữa sân thế?


Kiến Đen: Ngài Nguyễn Đạo sĩ đó. Ổng tin cục đá có linh hồn và đang tìm cách lôi nó ra. Ổng ngồi như vậy đã 9 tháng 10 ngày rồi.


Ngô Vàng: Dạo này bang ta có phong trào nói về tóc (quay qua Kiến Ngố) Zun-hi chắc rành về tóc.


Kiến Ngố: Wớ! Tui hả? Nghĩa là sao?


Đỗ Xanh: Thế này, có mấy lão thi sĩ mần thơ thương nhớ trường cũ. Ông thì nhớ mái tóc, ông thì nhớ tà áo, có ông nhớ gót chân, có ông nhớ đôi mắt…


Kiến Đen: Ối dào! Đoán theo tâm lý thì là mấy cụ này thuộc loại nhát gan. Họ chỉ dám rón rén đi sau lưng người ta nên chỉ thấy tóc, thấy tà áo, và cùng lắm là thấy bước chân.


Kiến Ngố: Còn ông thấy đôi mắt, chắc là phải đối diện và đứng gần.


Ngô Vàng: Theo kinh nghiệm của tui, cha này thuộc loại nổ. Hoặc bữa đó chả ăn quá nhiều kim-chi nên bị say lăn đùng ra đường. Người ta bu lại ngó chả. Nhờ đó chả thấy đôi mắt.


Đỗ Xanh: Chuyện đại khái là vậy đó, nhưng thơ nói về tóc thì nhiều hơn. Lãng mạn lắm, nào là tóc thề, nào là tóc tung bay… Ngố chuyên về tóc vậy vụ này có đúng không?


Kiến Ngố: Giời ơi, bây giờ có mà tóc wig (tóc giả) chứ làm gì có tóc thề hay tung bay. Trăm cô ai cũng cắt ngắn, uốn quăn, hai-lai xanh đỏ vàng… thôi cứ loạn cả lên.


Kiến Đen: (xua tay như đuổi tà) Thôi thôi xin đừng nói tới tóc nữa. Kiến Ngố có chuyện gì khác vui vui không?

 

Nguồn minh họa: Internet.


Kiến Ngố: (Nhìn Kiến Đen thông cảm) Có chuyện này. Một hôm có ông khách dẫn đứa con vào tiệm yêu cầu hớt tóc trọn gói hạng sang. Nghĩa là gồm cắt tóc, gội, sấy, tỉa râu, hai lai, xúc dầu thơm, lấy ráy tai. Sau đó ông ta bế thằng con lên ghế rồi nói, “Mày ở đây hớt tóc, tao ra mua cây kem.” Tui hớt tóc cho thằng nhỏ xong rồi mà không thấy ba nó trở lại. Tui nói, “Coi bộ ba em quên em rồi.” Thằng bé trả lời, “Chả đâu phải ba tui. Tui gặp chả trên phố, chả nói 'tóc mày dài phủ tai muốn hớt tóc miễn phí thì theo tao.' Rồi chả dẫn tui tới đây.”


Cả bàn cùng phá lên cười. Ngoài sân, Nguyễn Đạo sĩ cũng cười theo. Ổng phân bua, “Đang thăng tới đỉnh cao chợt nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật 60 của bà xã, bèn tỉnh ..”
 

ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 24-7-2011)
 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage