dnnp - ngô vàng

 

 

 

 

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG

 

Một chuyện dị thường

 

* tạp bút

 

Thầy Đỗ Xanh có nhắc chúng ta: Sao lại không có những chuyện vui đầu tuần hay cuối tuần để cho nhà Từ  đường THKT luôn luôn rộn rã, tưng bừng sắc màu với thiên hạ? Thưa với Đỗ Đại huynh, hôm nay Ngô Vàng đệ xin được phép tình nguyện làm người góp nhặt những chuyện "mắc cười"mà Ngô Vàng đệ gặp phải trên từng bước đường cũa mình giong rủi. Mong ước sao những câu chuyện buồn hay vui gì cũng cười này sẽ luôn là những liều thực phẩm chức năng tinh thần cho tất cả những ai có nhu cầu muốn triệt tiêu stress trong cuộc sống còn nhiều bộn bề, lo lắng. Nào, xin vào chuyện:

 

Nguồn minh họa: Internet.

 

Chuyện kể về một anh lính cứu hỏa đang báo cáo với đơn vị trưởng của mình sau một cuộc chữa lửa đầy gay go và nguy hiểm ở một bệnh viện nọ:

- Thưa sếp, sau 10 phút, ngọn lửa bốc cháy ở bệnh viện X, chúng em đã có mặt ngay hiện trường với đầy đủ quân số và dụng cụ tác nghiệp. Đồng đội em đã bài bản theo đúng đôi hình và nhanh chóng lao vào ngọn lửa đang bùng phát dữ dội ở tầng 1 và 2, nơi phát hỏa. Kẻ xịt vòi rồng cực mạnh vào đám cháy, người dọn dẹp chướng ngại vật cản đường cùng khiêng vác các bệnh nhân di tản đến nơi an toàn. Nói chung là tất cả về người và mọi vật dụng ở 2 tầng đều được chúng em giải cứu và hoàn toàn vô thiệt hại.

Ông sếp gật gù tỏ vẻ hài lòng, ông ta khen lấy khen để:

- Khá, các cậu khá lắm. Kỳ này chắc chắn các cậu sẽ được thưởng huy chương anh dũng cao quí nhất cho việc các cậu đã xả thân vì  mọi người. Khá, khá lắm.

 

Bỗng chợt như nhớ ra một điều quan trọng gì đó, sếp lên tiếng hỏi:

- Thế còn ở tầng hầm, các cậu đã xử lý như thế nào mà tôi chưa nghe các cậu báo cáo cụ thể?

 

Nghe sếp hỏi câu này, nét mặt anh lính cứu hỏa nhà ta bỗng trở nên căng thẳng và đầy bối rối. Ngập ngừng, anh lính ấp úng trả lời lí nhí chừng như biết mình có lỗi:

- Thưa sếp, ở tầng hầm gồm có tất cả là 9 bệnh nhân. Dù rằng tụi em đã cố gắng bằng hết mọi cách cứu chữa theo kiến thức tối ưu ở nhà trường mà tụi em đã học hỏi được...

 

Ông sếp tỏ vẻ nóng nảy, quát to:

- Yêu cầu cậu báo cáo nhanh kết quả thế nào. Lòng vòng hoài, tôi nghe trong lòng "quạu" lắm rồi nghe!

 

Giật mình, anh lính lắp bắp trả lời:

- Báo cáo sếp, tất cả bệnh nhân, chúng em đều tích cực cứu chữa nhưng rồi.. "lưc bất tòng tâm", chỉ có 5 người được hồi tỉnh và hiện đang được người nhà cho ăn cháo gà để phục hồi sức khỏe. Còn lại 4 người kia...

 

Anh lính cúi mặt xót xa như là mình đang tưởng niệm:

- Bây giờ có lẽ họ đã đi xa lắm rồi! Cầu mong, nơi miền miên viễn chiêm bao kia, tất cả bọn họ sẽ an bình mà tận hưởng cuộc sống "vô quái ngại", bởi không ai khác hơn là chính họ tự biết cái triết lý của cuộc sống vốn là cõi vô thường!

 

Nghe giọng đều đều báo cáo như lời cầu kinh của anh linh cứu hỏa, ông sếp như bỗng điên tiết lên và hét to đến khản giọng:

- Cậu bảo  sao? Cậu nói lại cho tôi nghe rõ xem.

 

Ông sếp gằn giọng:

- Tầng hầm là tầng nhà xác mà cậu cứu được những tới 5 người hiện đang vừa cười cười, vừa húp cháo gà à?

 

Anh lình ngẩn tò te, lẩm bẩm:

- Trời, sao ngộ vậy ta? Hỗng lẽ....?

 

Ngoài trời, hình như cũng đã sắp sáng. Đâu đó, có tiếng gà nòi đá độ của nhà ai kia đang cất tiếng gáy canh 5 vang vang như để chào đón một buổi bình minh sắp ló dạng.


ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 10-9-2011)

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage