dnnp - ngô vàng

 

 

 

 

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG

 

Trên đời có mấy chữ thầy?

 

* tạp bút

 


Nhân thầy Nguyễn Seatlle có nói về tiếng Việt ta phong phú, Ngô Vàng tôi bỗng chợt nhớ đến một buổi tọa đàm ngẫu hứng, tình cờ không hẹn trước và cũng không ai là diễn giả chính thức để hướng dẫn chương trình này nhằm vào một chuyên mục gì! Nói chung là một buổi tào lao chuyện nơi quán cóc: Ai cũng nói để mà nói và người nào nói rồi, chính họ cũng lại vội quên đi! Điều lắng đọng trong câu chuyện này, suy ra cho cùng: giá trị ngẫm suy cũng chỉ là để dành cho những ai có dư thì giờ… rảnh quá! và thích ngồi một mình chiêm nghiệm cho cuộc sống còn nhiều điều khó hiểu quá!

 

Nguồn minh họa: Internet.


Chuyện diễn ra như bao ngày nơi góc phố vắng. Hoạt cảnh cũng vẫn là nơi quán cóc của dì Hai Lành. Cũng vẫn là những khuôn mặt quá đỗi quen thuộc  hàng ngày: mụ Tám Miền, chú Tám Cự, thằng hai Rơm.v.v.., và... ít khi thiếu vắng ông thầy Út già hay ngồi ở chiếc bàn nơi khuất nhất.


Người đầu tiên lên tiếng mở màn cho buổi cà phê sáng hôm nay là mụ Tám Miền. Bà ta tằng hắng rõ to để cho mọi người tập trung chú ý vào mình:
- Nè, bà con ơi. Bữa nay tôi có đề tài này để bà con chúng ta cùng nhau rốt ráo tìm ra kết luận chung nhé?


Mọi người đang trầm mặc bên ly cà phê bốc khói thơm lừng bỗng nhao nhao lên như vừa được tiêm chích một liều “đôping” cực mạnh! Thằng Hai Rơm láu táu:
- Chuyện gì nữa đây bà già Tám?


Chú Hai Cự trợn mắt nhìn thằng Hai Rơm, miệng chú lầu bầu:
- Từ từ bả sẽ nói. Sao lúc nào mày cũng lăng xăng như ai gắp than nóng bỏ vô... túi quần sau của mày vậy?


Bà Tám Miền cười ngỏn ngẻn:
- Than nóng bỏ vào chỗ nào khác mới nóng dữ chứ ba cái túi quần sau thì "xi-nhê" gì chú Hai?

 

Nguồn minh họa: Internet.


Nói xong bà ta ngoáy mắt đầy ngụ ý sang chiếc bàn nơi có ông thầy Út già đang ngồi:
- Bữa nay tôi xin đố bà con là trên đời này có bao nhiêu loại ông thầy?


Cả quán ồ lên phản đối câu hỏi quá ư là... dễ ẹt của bà Tám! Thằng Ba Rạ là người trả lời trước hết:
- Tưởng gì! Duy nhất trên đời này là chỉ có một ông thầy dạy học mà thôi.


Chú Hai Cự sau một hồi suy nghĩ, lên tiếng chậm rãi:
- Còn ông thầy thuốc nữa chớ bà con.


Ai cũng gật đầu đồng ý với chữ thầy thuốc của chú Hai Cự. Thằng Hai Rơm lại bổ sung:
- Không phải chỉ có thầy dạy học và thầy thuốc không đâu. Sao mấy người không chịu nhớ đến ông thầy cúng "Đởi coi chê" nữa?


Cả quán rần rần cười hả hê cho lời thằng Hai Rơm quá hữu lý. Bỗng dì Hai Lành từ đàng sau quầy cà phê bước ra cười cười:
- Cậu Hai Rơm nhà mình đúng là... "thầy đời" thiệt à nha! Cái gì cũng rành hết trơn. Nhưng coi chừng lanh quá rồi hứng chí bày chuyện này chuyện nọ của người khác để rồi người ta cho cậu Hai Rơm mình là "thầy lay"thì lúc đó đừng trách sao thấy cậu em mày ai cũng... "thầy chạy" đó nghe!


Mụ Tám Miền cười ha hả cho cái không khí sôi động sáng nay do mình khởi xướng. Bà ta vỗ tay bôm bốp cho mọi người tập trung vào mình rồi kết luận:
- Nói túm lại: ai cũng có lý, mỗi chữ thầy mà chúng ta góp ý hôm nay ở đây đều có ý nghĩa riêng tư của nó. Người Việt ta hơn Tây là ở chỗ ngữ nghĩa tùy theo hoàn cảnh để chữ thầy có ý riêng của nó và công dụng là ai cũng hiểu cấp thời. Bây giờ tui đưa ý kiến là chúng ta nên mời thầy Út già có vài lời phát biểu để kết luận cuối cùng về chữ thầy hôm nay. Tui tin qua lời thầy Út già, chúng ta sẽ có thêm một bài học bổ ích cho cuộc sống mình.


Mọi người vỗ tay hoan nghênh ào ào. Thầy Út già mỉm cười chúm chím, thầy từ tốn lên tiếng:
- Nãy giờ bà con ai cũng nêu lên chữ thầy rất là chí lý. Tôi không có thêm một bổ sung nào khác. Tôi chỉ đưa ra một triết lý sống của riêng mình về chữ thầy như sau: Suốt một đời người trong cõi vô thường này, chúng ta duy nhất chỉ có 3 ông thầy gắn liền với chúng ta mà thôi. Thứ nhất: vừa mới lọt lòng mẹ, người thầy đầu tiên mà ta đã gặp chính là ông "thầy thuốc" đỡ đẻ cho ta. Thứ hai: kế đến khi tuổi trí khôn của mình bắt đầu phát triển cho đến lúc trưởng thành, muốn cho cái kiến thức của mình được mở mang để phục vụ cuộc sống tương lai, chính là ông thầy dạy học, dạy nghề. Và cuối cùng một ngày nào đó bỗng dưng ta… "ngại sống", ông "thầy cúng" là ông thầy cuối cùng nói lời yên ủi để cho ta yên lòng mà hiểu rằng "La mort est la fin". Theo tôi: trên đời này chỉ có 3 ông thầy mà ta phải gắn bó mà thôi. Bà con nghĩ sao về lời nhận xét của tôi?

 

Thầy cúng người dân tộc Phà Thẻn ở tỉnh Hà Giang. (Nguồn: Internet).


Buổi sáng trời nắng đẹp. Quán cóc dì Hai Lành đang ồn ào vui nhộn vậy mà khi nghe ông giáo Út già triết lý về 3 ông thầy, bỗng dưng ai cũng hơi… rờn rợn xương sống về ông thầy thứ ba đáng sợ!


Quả có đúng như lời ông giáo Út già nói hay không bà con à?!

ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 1-10-2011)

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage