hồi ức về nhau

 

     Nhân chuyện thầy Nguyễn Xuân Kỳ

   bào chế thuốc lác

                                                     

 

 

 

 

 

Đọc chuyện “Những truyện hơi kỳ kỳ của Lão sư Nguyễn Xuân Kỳ” của "nhà hiền triết" Đỗ Ngọc Trang (xin lỗi, tôi khoái gọi anh như vậy), quá sướng! Chuyện “thuốc trị lác” của thầy Kỳ mọi người đều biết mà tôi không biết, khi mà tôi cùng trọ nhà - hình như đối diện – với quí anh ở Ấp Cá Rô. Đó là điều thiếu sót lớn, cái dở của tôi. Hay là do tôi gần các anh chỉ 1 năm, rồi xa trường 3 năm bởi vốn “lãng tử rong chơi". "Người cuối cùng của bộ lạc Lãng mạn” (theo cách gọi tôi của trò Phạm Hồng Phước) mãi tới năm 1971 mới về lại. (Anh Kỳ rời trường năm 1969). Riêng tôi xác  nhận câu viết của anh Đỗ Ngọc Trang sau đây là chính xác: "Khi tôi gia nhập gia đình giáo chức Kiến Tường, các quí anh: Kỳ, Hệ, Loạt, Liên, và cô Nhung đã có mặt. Họ là những bậc tiền bối của tôi (lò ĐHSP)".

 

Chúng tôi 4 người xuống THKT cùng lúc là Đoàn Văn Nhiêu, Nguyễn Trọng Hòa, Đỗ Ngọc Trang và Bùi Ttrung Tính là lớp sau của Nhóm kể trên. Nhưng cần bổ sung thêm: nhóm trên còn có quí thầy Nguyễn Tấn Trưởng, Trần Ba, Lê Thanh Tân (Hiệu trưởng lúc bấy giờ) - nếu tôi không nhầm...

 

Tuy nhiên chuyện “lão sư chuyên lác” Nguyễn Xuân Kỳ quả là lý thú. Xin lỗi, trong chúng ta ai mà không có phen bị lác! Mà lác trị bằng “thuốc xức lác hiệu ông Già” thì … nghĩ đến còn la, nhất là lúc sắp sửa phết cái cọ tẩm thuốc vào… chỗ nào thì ra chỗ đó! Không la làng thì cũng nhảy nhổm, hít hà. Vừa xức, vừa quạt, vừa lắc, vừa nhăn nhó cũng còn la!

 

Do đó thuốc “lác diu êm” của thầy Kỳ (nữ cũng xài được), quả đáng tuyên dương, trân trọng, đặt lên hàng siêu dược phẩm. Cần phổ biến đến các thành viên của gia đình THKT về loai dược thảo này!

 

Phen nầy “nhà đại lý phân phối Trần Ngọc Bách” giàu to rồi. Không khéo dịp này Phạm Hồng Phước còn ra lò thêm bài thơ “Lác, lác, lác!”

 

 

BÙI TRUNG TÍNH

(TP.HCM 7-4-2010)

 


 

 

Dạ thưa thầy Tính,

 

Em nghe anh Trần Ngọc Bách quảng cáo rằng: "Công hiệu lắm. Tớ đã xức thử, kế cả ở những nơi "không nói ra thì chẳng ai biết", coi mòi hấp dẫn lắm. Em có nói anh Bách khi nào bán thuốc-lác-thầy-Kỳ có huê hồng thì nhớ bao em đi uống cà phê.

Thầy đã xúi em mà còn lại ra cả cái đề bài là "Lác, lác, lác!" nữa, làm em cảm thấy xốn xang như có ... lác!

 

Vậy thì cung kính sao bằng tuân lệnh...

 

Lác, lác, lác

 

Anh em ta đều lác

Xin thầy Kỳ thuốc lác

Rồi hè nhau xức lác

Rát quá kêu oang oác

Cắn răng mà chịu rát

Có vậy mới chừa lác

 

Ôi lác sao quá ác

Nhảy chỗ này chỗ khác

Khắp cả người ngứa lác

Như có ai chơi trác

Rắc mắt mèo tan tác

 

Thấy cô em khang khác

Thăm thầy Kỳ chốc lát

Về cùng một cái bát

Đựng một dề thuốc lác

Ngày mai này hết lác

Nhớ ơn người trị lác

 

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(TP.HCM 7-4-2010)

 

 

Ngàn lần xin thầy Kỳ xá tội cho em nhé thầy.

 

 

Đáp lại bài thơ vần "ác"  (thầy Bùi Trung Tín, 9-4-2010)

 

 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage