hồi ức về nhau

 

                                                     

 

 

 

 

 

Chuyện về gia đình thầy Lưu Văn Nhu và tôi


 

Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?


Mượn hai câu thơ Kiều của Nguyễn Du để nói lên chữ "duyên", thầy cô gặp nhau nên duyên vợ chồng, tôi gặp thầy cô nên duyên thầy trò, còn duyên hơn nữa là thầy trò ta hội ngộ nhau dưới mái THKT làm nên bao kỷ niệm khó quên. Tôi học cô Triệu Cẩm Nhung môn Việt văn, còn thầy Lưu Văn Nhu dạy Toán - Lý - Hóa.


Thời gian học với thầy cô tuy ngắn ngủi, nhưng hình ảnh, cách dạy của thầy cô đã tạo cho tôi một ấn tượng, một niềm tin yêu tuyệt đối, nó làm thay đổi thái độ học tập của tôi, làm cho tôi tiến bộ rất nhanh cho những năm sau.

 

Kỷ niệm với cô nhớ nhất là lần cô gọi lên hỏi bài, lần đầu tôi đối diện cô gần nhất, được thấy rõ mặt cô. Sau đôi kính cận trí thức là một khuôn mặt hiền từ nhân hậu, tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng không thiếu vẻ uy nghiêm. Thấy tôi "xanh mặt" tiếng nói hơi "run", cô nói nhỏ "hãy bình tĩnh, đừng sợ". Tôi tự tin hơn. Rồi cô hỏi, tôi trả lời trôi chảy, cô cho điểm rất cao. Từ đó cô không kiểm bài tôi nữa, có lẽ thầy trò tôi đã hiểu nhau rồi.

 

 

Bạn Nguyễn Văn Mầu gặp lại thầy Lưu Văn Nhu lần đầu tiên trong ngày họp mặt Gia đình THKT ở Núi Đất (Mộc Hóa) ngày 4-2-2012.

 

Còn thầy mới đáng nhớ vì cách dạy của thầy mới lạ lắm. Như thế này, sau một đợt kiểm tra, thầy sắp xếptrò nào dở yếu ngồi mấy bàn đầu - mà cả lớp chỉ có 1 hoặc 2 trò thôi; loai khá giỏi cho ngồi mấy bàn cuối tự do, ý thầy chia như vậy để dễ có cách nâng đỡ từng em, như nuôi gà, thấy con nào ốm yếu bắt riêng ra "vỗ béo" rồi cho nhập đàn lại. Mà trò có hiểu đâu, nói thầy thiên vị, phân biệt, có trò còn nói "ổng ác lắm", thật là "trẻ con" phải không thầy!

 

Còn tôi có một kỷ niệm khó quên với thầy Nhu. Lần đó dạy thêm giờ năm lớp 7, thầy có đố một bài toán vui, thầy cho đề 7 con số 4 làm bất cứ bài toán gì để được 100, cả lớp yên lặng, tôi trả lời đúng, được thầy khen, tôi mừng quá, từ dó được thầy tin yêu, quí mến.

 

Rồi thầy cô kết hôn tại KT, sau đó đổi đi tỉnh khác, trò luyến tiếc lắm nhưng không làm gì được.

 

Rồi 40 năm sau, thầy trò mói gặp lại. Tất cả mái đầu đều đã bạc, tất cả đều đã qua, chỉ còn lại nhiều kỷ niệm. Được tin cô mất, tôi bồi hồi xúc động, cảm thương thầy cô đơn bên đàn con nhỏ, muốn nói với thầy mấy câu mà chẳng nên lời.


Em muốn nói lên, dù năm tháng, cuộc đời có thăng trầm đến đâu đi nữa, những kỷ niệm đẹp, những ân tình sâu nặng vẫn tồn tại mãi trong tim, ơn thầy không quên.


Kính chúc thầy và gia đinh hai chữ Bình An. Thầy luôn vui khỏe, hẹn gặp lại thầy.


Học trò cũ.


 

NGUYỄN VĂN MẦU
(Mộc Hóa 14-3-2012)
 

 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage