thkt thư quán

 

 

 

 

 

 


 

Cái Tết đầu đời của tôi

 

* Hồi ức

 

Tôi không nhớ tôi được bao nhiêu tuổi lúc đó, lúc tôi đón cái tết mà đến hôm nay tôi vẫn nhớ như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua... Khi hai bàn chân của tôi vừa được ''cứng cáp'' bước qua được những chiếc cầu khỉ cầu tréo thay thế cho những chiếc cầu bằng sắt hay bằng xi măng cốt thép bị tàn phá vì chiến tranh, lúc đó tôi nghĩ mình như được ''mọc'' một cặp cánh thiên thần vượt qua những phần không gian tôi muốn đến , mà tôi khônh cần nhờ đến những vị ân nhân nắm tay tôi hay cõng tôi qua những chiếc cầu ''khỉ'' đó.

Theo thông lệ trong xóm tôi là xóm Công giáo, sáng mùng một Tết chúng tôi đi đến thánh đường trong xóm cám ơn đấng Bề trên những gì mình có trong cuộc sống theo niềm tin của mình, không biết người lớn những người trưởng thành thì sao lúc đó thì tôi không hiểu, nhưng với ''đám'' con nít của chúng tôi mong sao cho ''xong'' vụ “mừng tuổi Chúa” sớm chừng nào tốt chừng đó về nhà có những chuyện hấp dẩn hơn nhiều!!

Về đến nhà mấy anh lớn trong nhà đốt những viên pháo nổ đì đùng chát chú làm tai tôi muốn nổ tung tan tành như xác pháo. Sau khi dứt tiếng pháo, tôi nhận li xì như bao nhiêu đứa trẻ trong gia đình.

Và sau đó tôi chay lên xóm trên có các gia đình là bà con của tôi để nhận bao lì xì và không quên tạt vào nhà ông bà vú người cha thiêng liêng của tôi vì tôi là con thiêng liêng duy nhất của ông bà nên tôi được ông bà cưng và cho tiền nhiều... Bà vú ôm tôi vào lòng, bà hôn lên mặt tôi, bảo con đừng đi đâu một mình vì bà sợ tôi trượt chân ngã xuống nước mà chết. Tôi ở lại nhà bà chơi với các con của bà.

Tôi chơi với các con của bà vú đến trưa thì bắt đầu thấy chán không còn thấy gì hấp dẫn nữa. Tôi đến bà vú tôi nói: con muốn qua nhà bà Chín, vú à ... Bà Chín là em út của bà nội tôi, bà không lập gia đình như những người khác mà ở vậy cho đến gìa và đang ở chung với cô ruột của tôi... Trước khi đến được nhà bà Chín phải vượt qua cây cầu khỉ bắt ngang qua con sông rông hơn 50 mét. Để tôi được an toàn, bà vú nắm tay tôi dẫn tôi qua cầu và bà cẩn thận bước theo tôi vài chục bước khi tôi quẹo vào nhà bà Chín thì vú tôi mới bước ngược trở về nhà

Nói sơ qua về bà Chín của tôi bà có thói quen trong những ngày tết. Một thói quen cả đời của bà không thay đổi bà không bao giờ lì xì, mà chỉ cho ăn mà thôi. Mỗi khi tết đến, bà gói không dưới 10 thúng bánh ít, con cháu chơi ở đâu không cần biết đến lúc đói bụng thì cứ tự nhiên đến nhà bà ăn bánh ít, bước ra lu nước phía trước cầm cái gáo dừa uống một bụng nước cho no, một ngày đến nhà bà ăn mấy lần là chuyện bình thường đối với con cháu của bà.

Tôi bước vào nhà bà Chín, bà liền mắng tôi một câu: “Dữ không, sáng giờ đi đâu giờ này mới thấy mặt mày?’’ Tôi cười cười không nói tới bên võng dựa lưng vào bà, bà kéo tôi lên võng ngồi chung với bà, bà hỏi tôi đói bụng chưa tôi chưa kịp trả lời bà lấy bánh ít bóc lá ra và đút cho tôi ăn. Tôi ăn xong một cái tôi đòi ăn cái thứ hai bà không cho, có lẽ bà sợ tôi đau bụng, bà cầm hai cái bánh ít, bà bỏ vào hai túi áo của tôi, bà nói cho mày thêm hai cái bánh về nhà chiều hảy ăn. Tôi đứng lên khoanh tay cám ơn bà Chín và nói chào bà con về.

Tôi bước ra khỏi nhà bà đến cây cầu tréo, phải qua cây cầu này mới đến nhà mình được tôi nhìn xuống dòng sông nước chãy cuồng cuộn tôi sợ quá, thật may cho tôi lúc đó có một người đi qua cầu, thấy tôi không đi qua được, họ nắm tay tôi dẫn tôi qua cầu, tôi mừng hết sức và không quên cám ơn, anh ta cười và bước đi nhật nhanh.

Tôi bước đi chầm chậm, hai tay tôi cho vào hai tui áo nắm chặt hai cái bánh, mà tôi thấy thèm hết sức. Tôi còn nhớ bà nói chiều hãy ăn, tôi nghĩ trong đầu giờ này mình ăn thì bà đâu có biết... Tôi lấy ra một cái bánh trong túi cắn từng miếng mà thấy ngon vô cùng... Vừa nuốt xong cái bánh, tôi thấy nặng một bên bụng, tôi nghỉ tại nếp nó dẻo quá làm ruột của mình nó dính vào, nếp đi đến đâu ruột mình củng phải chạy theo đến đó, tôi nhăn mặt, càng lúc bụng tôi càng đau dữ dội.

Tôi ráng lê từng bước rồi cũng về gần đến nhà, tôi nghe trong nhà có sòng bầu cua mà tiếng cười nói là của anh chị trong nhà, tôi không muốn bước vào nhà vì sợ anh chị chọc ghẹo là thằng ham ăn.

Tôi quyết định không vào nhà mà rẽ trái vào vào một căn nhà phía sau, căn nhà nầy chỉ để chứa lá dừa hay vật dụng trong nhà như một nhà kho, tôi lôi mấy bó lá dừa khô vào một góc khuất, ngồi ôm bụng chờ cho bớt đau. Để xua tan cái đau, tôi nhìn lên trần nhà đếm từng hàng lá, từ một và tiếp theo cho tới hai mươi mấy thì tôi ngủ thiếp lúc nào không hay.

 

Nguồn minh họa: Internet.

Khi tôi đang ngon giấc thi tôi có cảm giác như có một luồng hơi ấm từ dưới lưng gần cổ của tôi nhất bổng tôi lên và tôi nghe như có những tiếng reo mừng có kẻ cười người khóc nó đây rồi bà con ơi nó nằm ngủ trong này, tôi được chuyền tay từ người này qua người khác, lúc đó tôi không hiểu chuyện gì đã xày ra, khi tôi nhìn mọi người thì tôi thấy ai ai củng ướt từ đầu đến chân, như vừa đi mò tôm mò cá ở dưới sông vừa lên, mà đặc biệt quần áo đẹp ngày tết họ không thay ra.

Khi tôi tỉnh hẳn thì tôi mới biết rõ sự việc như sau: thấy tôi vắng nhà từ sáng sau khi người nhà gọi tôi không thấy tôi trả lời, chạy lên nhà bà Chín thì bà cho biết tôi có lên nhà bà và tôi đi về rồi, mọi người nghỉ là khi tôi đi qua cầu trật chân rơi xuống nước, thì mọi người cùng trầm mình xuống sông để tìm xác của tôi, hy vọng thật mong manh cho sự sống của tôi, không ngờ tôi chọn giấc ngủ ấm áp và an toàn.

Viết về mùa xuân xa xôi 1961

NGUYỄN CÔNG PHONG
(Colorado 7-2-2013)

 

 


Copyright © 2010 - 2013 Trung hoc Kien Tuong Homepage