vườn thơ thkt

 

 

 

 

 

 

 


 

Nợ tình

 

Ai bảo hai ta chẳng nợ tình,
Của thời ngà ngọc tuổi thư sinh,
Bao nhiêu kỷ niệm còn đọng lại,
Lưu luyến, in sâu chuyện chúng mình.

Ngày ấy anh đang bước vào đời,
Nợ em kỷ niệm tuổi còn thơ.
Lưu bút anh ghi, em còn giữ,
Một thoáng qua đi tuổi dại khờ.
Ngày ấy em chưa bước vào đời,
Nợ anh ánh mắt tuổi mộng mơ.
Bên anh nũng nịu đòi hoa nở,
Vẫn cứ tung tăng thuở dại khờ.

Rồi một ngày kia thăm lại trường,
Em đòi cái nợ anh vấn vương,
Được ghi vào góc trang lưu bút,
Trước lúc chia tay kỳ bãi trường.
Anh ngắm nhìn em, rồi ước hẹn,
Đợi em… chờ đến lúc ra trường.
Chừng ấy đôi ta đòi hết nợ,
Qua tuổi hồn nhiên, quá đỗi thương.

Rồi một ngày kia em xa trường,
Mười chín đi vào tuổi yêu thương.
Anh đòi cái nợ ngày xưa ấy,
Trong trang lưu bút chữ “yêu thương”.

E thẹn nhìn anh, em khẽ bảo,
Mười chín, đôi mươi đã là bao.
Cho em nợ tiếp vài năm nửa,
Sẽ trả cho anh lắm ngọt ngào.

Mười năm tình cũ, chừng như mộng,
Mình kết duyên qua cánh thiệp hồng.
Bây giờ, tiếp tục cùng nhau nợ,
Nợ mối tình sâu, nghĩa vợ chồng.
 

NGUYỄN ĐỒNG HƯƠNG (BÙI VĂN TÝ)
(Vĩnh Hưng 14-3-2012)


Nguồn minh họa: Internet.

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage