du lịch "quá giang"

 

 

 

 

 

 

 

Về hưu, ta đi chơi Las Vegas

 

Sống ở Mỹ suốt từ năm 1975 tới nay, nhưng do nợ áo cơm phải chăm chỉ cày bừa, thầy Đỗ Ngọc Trang và cô Nguyễn Thị Bích Thủy chỉ loanh quanh ở bang California. Thầy Trang về hưu từ tháng 12-2009. Còn cô Bích Thủy mãi tới ngày 26-3-2011 mới hoàn thành nghĩa vụ công dân.

 

Thượng tuần tháng 4-2011, hai "senior citizen" (công dân lão thành hưu trí) của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã rời Đỗ Nguyễn Gia Trang ở Elk Grove dung dăng dung dẻ làm một chuyến "đông tiến" tới Las Vegas, kinh đô giải trí của nước Mỹ. Bang Nevada (nơi có Las Vegas) chẳng xa xôi gì, chính là bang láng giềng của California thôi. Từ tỉnh Sacramento của California tới Las Vegas khoảng 573,74 mile (923km), lái xe mất khoảng 9 tiếng đồng hồ. Trong khi du khách khắp thế giới, trong đó có Việt Nam, hễ tới Mỹ là không thể bỏ qua một lần đặt chân đến Las Vegas, đây là chuyến đi chơi Las Vegas đầu tìên của thầy cô TT Cali. Trước ngày lên đường, cô nói với Kiến Đen rằng cô vốn rất thích đi châu Âu, và người ta nói rằng hễ đi Las Vegas rồi thì chẳng cần phải đi qua châu Âu nữa; bởi vì ở đó có cả một châu Âu thu nhỏ với những gì nổi tiếng nhất.

 

Trong phóng sự du lịch quá giang này, cô Bích Thủy chịu thiệt thòi khi phải làm phó nhòm cho người mẫu Ngọc Trang. Nhưng bù lại, cô có hạnh phúc được ngắm phu quân của mình "bị thu nhỏ" trên màn hình máy ảnh giữa các danh thắng ở Las Vegas, cũng như được thả cửa hô hiệu lệnh: "Đứng thẳng người! Cười lên!"

 

Cô Nguyễn Thị Bích Thủy và thầy Đỗ Ngọc Trang tại Las Vegas tháng 4-2011.

 

Mới bước vào sảnh đường của casino Harrah’s, một ông mặc côm-lê (complet) lịch thiệp vồn vã hỏi Đỗ Xanh, “Hai vị đã thành hôn chưa?” Đỗ nghĩ thầm, “Không lẽ mình có dáng trai tơ?” Đỗ vừa đi vừa lắc đầu có ý không muốn bị quấy rầy. Cái lắc đầu đó khiến gã côm-lê hiểu lầm, gã cười toe toét, “Kính chào quí vị, chúng tôi có dịch vụ hôn lễ…”

 

Đó là một trong những sắc thái đa dạng của Las Vegas. Ở đây bạn có thể cờ bạc, rượu chè, trai gái, và li dị hay thành hôn với thủ tục hợp pháp trong vòng 1 giờ. Đại lộ Las Vegas Boulevard dài chừng 10 mile cống hiến tất cả những gì bạn mơ ước. Lòng phố tràn ngập du khách đến từ khắp nơi trên thế giới. Những tay cò mồi đứng rải rác trên hè đường dúi vào tay các vị mày râu xấp hình thiếu nữ thiếu quần áo với địa chỉ hộp đêm. Nếu bạn nổi máu đạo đức đột xuất, ngước mắt nhìn trời, mắt bạn cũng sẽ đụng những màn ảnh khổng lồ gắn trên vách tường cao ốc. Chúng phóng ra đủ mọi thứ hình chiêu dụ. Bạn “đành” phải vô tư xem nó. Giang hồ gọi Las Vegas là “Sin City” (thành phố tội lỗi) hẳn phải có lý do. Bắt chước Kiến Đen thường vọt ra những câu thơ ngẫu hứng, Đỗ Xanh cảm khái:

Tui đi giữa đại lộ Las Vegas

Sao không thấy nhà thấy người

Chỉ thấy những con mòng.

 

Chapel (nhà nguyện nhỏ) lo việc hôn nhân ở rải rác khắp nơi.

 

Một cách suy luận khác, kinh tế có khái niệm “out sourcing” nói về sự phân công lao động để chia sẻ lợi nhuận. Las Vegas cụ thể hóa luật out sourcing. Các nàng hồ tinh, các hộp đêm, các sòng bài, các dịch vụ li dị v.v… là một liên hợp phân công rất sống động. Du khách được giải trí, công nhân có việc làm, thành phố được nâng cấp, bang Nevada thu nhập thuế. Kinh tế phát triển. Hiển nhiên bạn cũng biết mẫu kinh doanh kiểu Las Vegas đang được rập khuôn ở những quốc gia yếu kém về kỹ nghệ sản xuất. Cung cấp dịch vụ thay vì sản xuất để thu lợi.

 

Las Vegas moi tiền thiên hạ ra sao? Bất cứ trung tâm nào cũng có những khu: hotel, entertainment, restaurant, casino, attraction, night club, shopping mall. Hãy thử vào trung tâm Excalibur. Qua cánh cửa lớn là một phòng rộng mênh mông, ánh sáng lờ mờ, khắp nơi có hàng ngàn chiếc máy kéo số, hàng trăm bàn chơi bài, một phòng để chơi keno (một kiểu chơi giống như xổ số) và chơi cá độ. Tại phòng chơi cá độ, Đỗ Xanh đếm được 33 cái màn ảnh chiếu hình trực tiếp các cuộc đấu, như: goft, đua chó, đua ngựa, đua xe, đánh box… Các cô tiếp viên ăn mặc rất ít vải từ bụng trở xuống. Họ bưng rượu đến tận chỗ khách ngồi mời uống miễn phí. Dĩ nhiên khách càng say, trí càng lú, rút ví tiền càng lẹ. Bên cạnh phòng cờ bạc là quán ăn, quán rượu, và một rạp hát để trình diễn văn nghệ. Hôm Đỗ Xanh tới đây thấy quảng cáo các buổi trình diễn của ca sĩ Celine Dion, Janet Jackson, tay hài Jerry Seinfeld, nhà ảo thuật David Copperfield, xiệc Cirque du Soleil. Trên tầng lầu của tòa nhà là khu thương mại (shopping mall) với những cửa tiệm bán quần áo, nữ trang, giày dép, và đủ thứ đồ xa xỉ.

 

Đỗ Xanh đang nghiêm chỉnh kéo máy. Nhờ phước cụ tổ THKT Đỗ trúng 20 đô, nhưng 5 phút sau đó trả lại hết cho dân Las Vegas. Niềm vui chỉ kéo dài có 5 phút.

 

Một cách suy luận khác nữa, Las Vegas quả là một thành phố kỳ diệu, nơi phối hợp nghệ thuật, tâm lý, và kinh doanh. Triết lý sống này biểu lộ đặc tính thực tiễn của người Mỹ qua nhân sinh quan: tất cả mọi tài năng phải được khai thác để phục vụ con người. Chắc bạn hơi ngạc nhiên khi tôi nói đến tâm lý. Có lẽ tôi nên đưa ra một thí dụ. Bạn hãy thử trả lời câu hỏi này: “Bạn nghĩ gì khi nghe nói đến New York?”

 

 

Vâng, những ấn tượng về New York, trọn gói được đặt vào đây cho bạn. Tượng Nữ thần Tự Do (Statue of Liberty) cao 150 feet nằm trên đảo Ellis Island; Thư viện Quốc gia; những cao ốc Empire State Building, Manhattan Skyline, và Chrysler Building. Cho bạn thêm một bonus: đường rầy roller coaster. Cab ride này chở bạn đi từ trong ra ngoài casino. Nói nhỏ, bố bảo Đỗ Xanh tôi cũng không dám đi cái roller coaster này. Giàn đường rầy rất cao và toa xe phóng nhanh như gió.

 

 

Tương tự như thế với xứ Ai Cập. Các nghệ nhân gạn lọc những ấn tượng rồi chuyển cho kiến trúc sư thực hiện. Bên tay trái Đỗ Xanh là Đại lộ Sư Mùi (chữ ngày do Đỗ Xanh dịch từ tên Avenue of Ram-headed Sphinxes, tức là con thú có thân là sư tử nhưng đầu là dê núi) của cổ thành Luxor (có từ năm 1.400 trước công nguyên, bên bờ sông Nile). Phía xa là kim tự tháp (pyramid) mộ vua Tut. Trước mộ là con Nhân Sư (mình sư tử, đầu người - Sphinx) canh gác.

 

 

Bạn đừng mất công tưởng tượng cho mệt óc già, Đại lộ Sư tử Mùi đây nè. Băng ngang qua khu này là cầu đường rầy xe điện chở du khách đi khắp nơi.

 

 

Muốn so sánh giữa Đông và Tây, Đỗ Xanh từ giã Ai Cập “đi bộ” qua thành La Mã (Rome) viếng cung điện của Hoàng đế Caesar. Cả hai bên đều sặc mùi thần linh. Bên kia thần thánh dính liền với tôn giáo, bên này dính với triết lý.

 

 

Vượt thời gian từ quá khứ trở lại Paris. Bên tay trái Đỗ Xanh là 3 tên cò mồi. Hãy để ý chiếc áo thun của chúng. Mặt trước của áo có chữ “girls”, mặt sau có bóng hình girl và số điện thoại. Tên áo xanh dúi cho Đỗ Xanh một xấp hình.

 

 

Đến Paris mà không lên tháp Eiffel (cao 460 feet) là nhà quê Bắc Chan. Muốn có cảm giác tháp cao như thế nào bạn hãy nhìn tấm hình này. Đỉnh tháp Eiffel còn cao hơn mái nhà Hotel Paris Las Vegas.

 

 

Vô tình, Đỗ Xanh lạc vào Đảo Kho Tàng (Treasure Island). Nơi đây có con tàu của bọn cướp biển Caribbean (Pirates of the Caribbean) đang cặp bến. Con tàu này tung hoành với những thủy thủ dắt vũ khí từ đầu đến chân. Ban đêm có show cướp ăn hàng. Câu chuyện hư cấu về kho tàng và ngư nữ.

 

 

Trở lại với chủ đề mỹ thuật, đây là mặt tiền của casino Harrah’s. Một tác phẩm của tạc tượng, hội họa, kiến trúc, và óc tưởng tượng.

 

 

Những kiến trúc hiện đại không còn hạn chế trong không gian của những bức tường góc vuông và thẳng đứng. Những cao ốc này không thuần túy là căn nhà, nhưng là những tác phẩm điêu khắc.

 

 

Nghệ thuật biểu tượng tuyện vời. Từ cây cột đèn, viên gạch màu lót đường, đến con thuyền mũi cong len lỏi trên những con rạch, bạn không thể nào không có cảm giác mình đang thả hồn trong thành Venice của Ý.

 

 

Và cũng nên ghé đạo thất (Tao Lounge) tĩnh lặng. Đỗ Xanh đang ở cửa vào đạo thất. Hai bên lối đi có những bồn nước ướp hoa hồng. Âm nhạc êm ái nhè nhẹ như gió thì thầm. Tuy nhiên đây không phải là nơi để thiền. Đây là night club, động của hồ, các cụ ạ.

 

 

Đây là màn trình diễn độc đáo của Trung tâm Bellagio. Không thể diễn tả đước cảnh độc đáo này bằng ngôn ngữ. Nó là một nhạc cảnh bao gồm ngoại cảnh hùng vị, ánh đèn, những vòi phun nước nhảy múa theo âm thanh của bài nhạc It’s Time to Say Goodbye (đến giờ từ biệt). Tất cả là một đại hòa tấu khó quên.

 

Còn có rất nhiều cái đáng coi và đáng nói ở Las Vegas, nhưng “đã đến giờ từ biệt”, Đỗ Xanh - Nước Biếc xin hẹn bạn kỳ du lịch tới.

 

* Tường thuật: ĐỖ XANH, đặc phái viên hãng tin THKT - Tin Hay Không Tin thường trú tại Elk Grove.

* Hình ảnh: NƯỚC BIẾC, nhiếp ảnh tài tử, trợ lý nhiếp ảnh của Đỗ Xanh.

(Elk Grove, California 12-4-2011)

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage